"Tần thiếu!" Thẩm Ôn Uyển vẫn muốn vùng vẫy một chút, khẽ gọi một tiếng,
nhưng khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Mặc so với vừa rồi còn lạnh lùng
hơn, cô đột nhiên không dám tiếp tục dò xét.
"Ba em nhờ em đến
đưa cho anh bản vẽ đồ trang sức". Thẩm ôn uyển cuối cùng im lặng, thận
trọng đứng ở cửa, ngay thở cũng không dám thở mạnh.
Tần Mặc cúi
đầu nhìn túi văn kiện trong tay Thẩm Ôn Uyển, cũng không có ý muốn nhận, anh trực tiếp xoay người vào nhà, chỉ để lại một câu nói: "Chuyện công
thì phải tìm thư ký của tôi." Nói xong Tần Mặc liền bước vào phòng, đóng cửa lại.
Vừa đóng cửa, Tô Song Song quơ quơ chân bị thương,
trong lòng cảm khái: Cũng may Tần Mặc kịp thời chạy tới, nếu không chân
cô chắc không chỉ đơn giản là gảy xương.
"Cám ơn anh!" Tô Song Song thật lòng nói ra, Tần Mặc ngược lại không có cảm xúc gì, trực tiếp đem Tô Song Song đặt lên giường.
Ngay sau đó Tần Mặc lấy ra một tấm card trong túi áo, đặt ở mép giường
nói: "Cô muốn ăn cái gì thì gọi số điện thoại này kêu bọn họ mang đến."
Tô Song Song biết Tần Mặc nhất định là có rất nhiều tiền, nhưng khi cô
nhìn thấy tấm card màu vàng nằm lẳng lặng ở trên giường, vẫn là hít vào
một hơi, đây là thẻ vip của một nhà ăn rất lớn!
Tô Song Song cúi đầu suy nghĩ một chút, cân nhắc nói: "Cái đó... Boss, anh rất nhiều việc, tôi nghĩ tôi nên trở về phòng mình.
Tần Mặc không nói gì nhiều, chỉ cúi người xuống, lại đem Tô Song Song bế
lên, sau đó mở cửa, nhìn thấy Thẩm Ôn Uyển vẫn đứng ở ngoài cửa, anh
trực tiếp xem nhẹ, giống như không hề thấy cô ta.
Tô Song Song
cũng cố ý không nhìn cô ta, cô thật sự là sợ phải nhìn gương mặt oán hận của Thẩm ôn uyển, quá ảnh hưởng đến khẩu vị của cô.
Tần Mặc đặt Tô Song Song lên giường, sau đó phải trở về để lấy nạng và thẻ đồ ăn.
Tô Song Song mới ngồi vào giường, liền chống người, lục lọi tủ đầu
giường.
"Tìm cái gì?" Tần Mặc nghe tiếng động, xoay người lại nhìn cô, theo bản năng liền muốn đưa tay giúp cô.
Lúc này Tô Song Song rút ra hai tấm thẻ ngân hàng từ bên dưới
tủ, nhìn qua một chút, sau đó để lên trên tay của Tần Mặc.
Thẻ ngân hàng đặt trong tay Tần Mặc, Tô Song Song mặc dù bày ra dáng vẻ hào sảng, nhưng thật ra lại không dám nhìn chúng, bởi vì cô rất sợ mình sẽ không nhịn được mà đòi lại.
"Trả lại anh tiền thuốc thang,
mật mã là 5 1851 8..." Tô Song Song nói xong liền vô lực ngả người về
phía sau tựa vào gối đầu, cô cảm thấy mình đang rất cố gắng để buông
lỏng tâm tình.
Bởi vì vào giờ phút này, cô phá sản! Phỏng chừng
sau nửa tháng cũng chỉ có thể làm bạn với mì sợi tự cán! Mì ăn liền cũng là xa vời!
Tần Mặc cầm hai tấm thẻ ngân hàng lên, không khách khí lật một cái, thuận miệng hỏi một câu: "Có bao nhiêu tiền?"
"3000..." Tô Song Song hơi chần chừ, dù sao ngày hôm qua cô cũng phải
vào trong bệnh viện tốt nhất của thành phố, cũng không biết tiền trong
thẻ ngân hàng có đủ hay không, nhưng đây đã là toàn bộ tài sản của cô.
Tần Mặc nghe xong liền nhíu mày, anh cũng nhìn ra đây là toàn bộ của Tô Song Song, chẳng qua là không nghĩ tới cô làm sao có thể nghèo như vậy? Không trách được dinh dưỡng không đầy đủ.
Tô Song Song vừa thấy
Tần Mặc nhíu mày, lập tức liền cảm giác mình không đủ tiền, chà xát tay
của mình, lỗ tai hơi hơi phiếm hồng, có chút ngượng ngùng: "Cái đó...
Nếu là không đủ, còn thiếu bao nhiêu, anh nói cho tôi biết, đợi tôi nhận tiền lương rồi sẽ trả anh."
Tô Song Song trong lòng lại nghĩ,
xem ra lúc này chỉ có thể gọi Tô Mộ vay tiền để qua ải này. Tô Song Song thật sự sợ Tần Mặc sẽ nói ra một con số khổng lồ, cô như ngừng thở,
khẩn trương chờ đợi.