Tô Song Song một tay
chống nạng, cúi người xuống, nhặt tấm hình nhìn mập mờ nhất trên đất lên sau đó quơ quơ: "Anh ta vốn là hàng xóm của tôi, cũng là Boss, chân của tôi..."
Tô Song Song vừa nói vừa quơ quơ cái chân bị thương của
mình, bình tĩnh nói: "Bởi vì anh ta mà nhân viên là tôi đây mới bị
thương như thế này, làm việc gì cũng bất tiện, anh ta vừa là hàng xóm
vừa là boss có lòng có trách nhiệm, lại là bạn tôi, vì vậy nên giúp
đỡ thì có gì là không đúng?"
Lúc Tô Song Song nói đến hai chữ
nhân viên, cũng nhìn chằm chằm cô nàng bạch cốt tinh* liều lĩnh trước
mặt, không hề có chút mất tự nhiên hay ngại ngùng nào.
*: mọi người xem tây du ký thì biết n là j rồi đó, con bé này n hại tss bị ngã đó
"Bạn bè?" Cô nàng bạch cốt tinh vừa nghe liền cười lớn, đưa tay chỉ vào Tô
Song Song, đáy mắt đầy vẻ giễu cợt: "Cái thứ người như cô sao? Tần
thiếu mà chấp nhận làm bạn với cô à, cô đừng làm kỹ nữ còn muốn lập đền
thờ!"
"Tôi thì như thế nào?" Tô Song Song hỏi lại một câu, cũng
không để cho cô ta có cơ hội tiếp tục giễu cợt mình mà nói tiếp: "Tần
Mặc như vậy thì thế nào?"
"Chẳng lẽ người như Tần Mặc lại không
thể có bạn? Bạn của anh lại không thể là người ở tầng lớp bình dân như
tôi sao? Là do cô quá mức tự ti thôi, cô vẫn tưởng rằng Tần Mặc là tổng
giám đốc của Tần Thị thì chỉ có thể kết bạn giao hữu với giới thượng
tầng thương nhân thôi ư?"
Tô Song Song ngừng lại một chút, sau đó quét mắt nhìn xung quanh, chậm rãi nói: "Tần tổng mặc dù là người lạnh
nhạt, nhưng là trong mắt của tôi, anh ấy không phải người như vậy, anh
ấy rất..."
Tô Song Song vừa nói tới đây, liền gặp chút khó khăn,
bởi vì trong đầu cô đồng loạt sôi trào lên hình ảnh Tần Mặc bắt nạt cô
mỗi ngày.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Tô Song Song liền câu môi
cười một tiếng, giống như là nhớ ra chuyện gì đó ấm áp, cả người như
được bao phủ một tầng ánh sáng mặt trời vô cùng dịu dàng,vừa rạng ngời
vừa rực rỡ, không thể xâm phạm.
Cô khẽ ngẩng đầu lên một chút,
dáng vẻ thong thả mà kiên định tuyên bố một câu: "Anh ta thực chất là
người rất dịu dàng, hiền lành." (@@ ờ anh rất hiền lành rất ôn nhu.
Người tình trong mắt hóa Tây Thi là đây )
Một câu nói của cô
triệt để làm cho tất cả mọi người đang có mặt đồng loạt hít vào một hơi, mặc dù đám nhân viên bọn họ đều chưa từng gặp qua đại Boss, nhưng là
trước khi Boss trở về cũng
có không ít tin đồn.
Nghe người khác
thuật lại Boss vốn là người lạnh nhạt, nói một không hai, tính khí lạnh
lùng cứng ngắc, tổng kết lại một câu chính là: Người không liên quan chớ quấy rầy! Lại gần ắt phải chết!
Vốn tất cả nhân viên ai cũng cho rằng cái tin này là chính xác, thế nên vừa nghe được có người đánh giá
đại Boss mặt than nguội lạnh trong lòng bọn họ như vậy, thật sự quá kinh ngạc.
Mà cái cô bạch cốt tinh từng tiếp xúc qua Tần Mặc cũng tận mắt nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, còn có cái khí thế vương giả
không thể xâm phạm luôn bao quanh anh, bây giờ nghe thấy Tô Song Song
nói như vậy thì nhìn cô chẳng khác nào kẻ ngốc.
"Cô! Cô!" Cô nàng kia bị Tô Song Song chặn họng không biết nói gì, nếu còn tiếp tục cắn
chặt chuyện Tần Mặc cùng Tô Song Song lên giường, thì người khác ắt sẽ
cho rằng cô ta đang cố tình gây sự.
Cô nàng tức đến nỗi không nói thành lời, kịch liệt thở dốc, bộ dạng tựa như vùng vẫy giãy chết mà gầm nhẹ một tiếng: "Cô nói nhiều như vậy, cũng không thể khẳng định là cô
không có ý định leo lên giường Tần thiếu được! Loại con gái như cô nên
bị vạch trần! Để cho mọi người nhìn rõ một chút xem trong xương cốt của
cô có bao nhiêu đê tiện!"
Tô Song Song không nghĩ tới bạch cốt tinh này còn muốn tiếp tục dây dưa chuyện ban nãy, nhìn cô ta đang thở hổn hển, nói.
"Tôi vốn chẳng làm gì sai, nhưng cô lại vì ghen tị, mà khiến tôi bị thương
phải nằm viện, cô ấy hả, đem so với tôi, nói thử xem ai mới là người
không có tư cách hơn? Ai càng đáng bị lên án hơn?"
"Con mắt nào
của cô nhìn thấy hai người chúng tôi lên giường hả? Thử nghĩ lại mà nói, anh ta chưa lập gia đình, tôi cũng chưa lấy chồng, cứ xem như giữa
chúng tôi thật có xảy ra chuyện gì, thì có liên can gì tới cô? Đâu đến
phiên cô ở đây trách móc, nói này nói nọ?"