Tô Song Song chống lại ánh mắt Tần Mặc, cảm thấy dường như có gì đó không
đúng lắm, rốt cuộc là chỗ nào không thích hợp, cô vô thức cúi đầu đặt
ngón tay trên đầu môi cọ xát.
Đột nhiên cô mạnh mẽ trợn
to mắt, thẳng tắp nhìn Tần Mặc, anh thấy cô kịp phản ứng, liền trực tiếp cúi đầu xuống, giống như rất nghiêm túc xem văn kiện nhưng độ cong bên
khóe môi lại tố cáo anh đang cười trộm.
“Em gái nhà anh! Nơi này rõ ràng có phòng vệ sinh, anh còn ôm tôi đi vào
toilet công cộng. Có phải anh muốn nhìn tôi bị bêu xấu không? Có phải
không?”
Tô Song Song xù lông lên, cô đưa tay chỉ Tần Mặc, giận
giữ hét: “Đừng tưởng rằng hiện tại bà đây hành động bất tiện anh liền
thừa cơ khi dễ, anh có gan thì lại đây! Không thì tôi sẽ…”
Tô
Song Song hăng hái rống lên, cô cho rằng Tần Mặc chẳng có tâm tư cãi
nhau với cô, nào biết còn chưa nói hết, Tần Mặc đã đứng lên, mặt không
cảm xúc đi tới chỗ cô.
Nhìn thân hình cao lớn che lấp ánh sáng của Tần Mặc đang ngày càng tới gần mình, nửa
mặt chìm trong bóng tối đột nhiên có chút âm trầm, Tô Song Song vốn đang nổi giận, không biết vì sao có chút không yên lòng.
Cô cúi đầu làm bộ như đang nhìn bản thảo, mắt vẫn lén liếc Tần Mặc. Cô tự
an ủi mình rằng cô không phải sợ quyền thế của anh mà chỉ không muốn
chấp nhặt với cầm thú mà thôi.
Ai ngờ Tần Mặc bỏ qua bàn cô đi
thẳng đến phòng rửa tay phía sau. Cửa phòng vừa đóng lại, Tô Song Song
liền tức giận tới mức bóp nhàu cả bản thảo trong tay.
Khi cô lấy
lại tinh thần, chợt nhận ra thứ mình đang nắm chặt là bản thảo của Thục
Tiên truyện thì vội vàng thận trọng vuốt phẳng
lại.
Tần Mặc đi ra từ phòng vệ sinh, dựa
vào bức tường phía sau lưng Tô Song Song. Cô lập tức xoay người làm bộ
như tìm cái gì, không để ý đến Tần Mặc.
Anh cũng chẳng tức giận,
an tĩnh một bên nhìn Tô Song Song bận rộn. Cuối cùng cô không chịu nổi
quay đầu nhìn Tần Mặc, ý bảo lão gia anh có gì thì nói, có rắm mau
thả.
Tần Mặc thấy Tô Song Song để ý
đến mình, chống người đứng lên, nói: “Vừa rồi dưới lầu em biểu hiện rất
tốt,
em nên nhớ không được để bất kì ai bắt nạt, kể cả tôi.”
Anh vừa dứt lời liền sải bước trở về bàn làm việc của mình, sau đó bình tĩnh ngồi xuống nhìn văn kiện.
“?” Tô Song Song nhìn Tần Mặc, nhớ lại những lời nói vừa rồi của anh liền
cho rằng vừa rồi mình bị ảo giác. Cái đồ cầm thú này chẳng phải vừa khi
dễ mình sao? Thế nào mà có thể không ngượng nói ra những lời vô liêm sỉ
đấy?
Tô Song Song cảnh giác nhìn Tần Mặc từ
đầu đến chân. Cuối cùng cô cho ra kết luận rằng Tần Mặc đang thử cô xem
thử cô có ý nghĩ trả thù trong lòng không.
Trong lòng Tô Song Song đắc ý cười một tiếng. Cùng cầm thú đầu trí trên thương trường, cô đã rút ra không ít kinh nghiệm.
Cô mà có muốn báo thù cũng sẽ không để lộ ra ngoài chút gì cả.
Bởi vì tên cầm thú này thật sự quá cơ trí. Trước tiên phải để anh nới lỏng
cảnh giác, sau đó cô sẽ như vậy… cứ như vậy khiến anh… muốn sống cũng
không được muốn chết cũng không xong.
Tô Song Song nghĩ vậy mà
kích động. Thế nhưng cuối cùng cô vẫn thở dài, coi như có cơ hội xuất
hiện trước mặt cô, phỏng chừng cô cũng không dám đi thu thập tên cầm thú này bởi vì hậu quả thật sự rất khó lường.
Đến giờ phút này Tô Song Song vẫn chưa phát hiện, thái độ của cô với Tần Mặc thật sự rất mâu thuẫn.
Nếu như là người khác, với tính tình bướng bỉnh của cô đã sớm không thèm để ý đến mà còn có thể dễ dàng tha thứ cho sự càn rỡ của anh. Giống như
đối mặt với đám bạch cốt tinh, cô cũng tuyệt đối không để mình phải chịu uất ức.