Người thư ký cũng đi
ra ngoài theo bọn họ, nhìn Tô Song Song và Âu Dương Minh, ánh mắt vẫn
không nhịn được quan sát tìm hiểu quan hệ giữa hai người.
Tô Song Song dù không quay đầu lại nhưng vẫn luôn cảm nhận được sau lưng như
đang có mũi nhọn chỉa vào mình. Trong lòng cô khẽ thở dài, xem ra thư ký nhất định sẽ báo lại với Tần Mặc về chuyện cô bị ngã.
Đằng nào
cũng nhất định sẽ bị mất mặt, cô nên điều chỉnh tâm tình thoải mái, quay đầu nhìn Âu Dương Minh, thỉnh thoảng nói vài câu liên quan đến manhua
với anh ta, bầu không khí nhìn vô cùng hòa hợp.
Thư ký đưa Tô Song Song và Âu Dương Minh đến cửa thang máy, cung kính gập
người xuống, Tô Song Song cũng khom người đáp lễ theo bản năng.
Lúc cúi người xuống, thân thể cô không khống chế được thăng bằng muốn ngã,
Tô Song Song mới nhớ ra bây giờ cô là người bị thương, không thích hợp
làm động tác quá mạnh.
Thế nhưng cô nhận ra điều này quá muộn, Tô Song Song không nhịn được suy nghĩ, nếu đứng cạnh mình là tên cầm thú
kia thì tốt rồi, cô còn có thể túm áo anh ta.
Nhưng lúc này bên cạnh cô lại là Âu Dương Minh, cô thật sự chẳng xuống tay
được, lỡ đâu không cẩn thận cô kéo cả quần áo anh ta xuống thì làm sao
bây giờ!
Ở thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, trong lòng Tô Song
Song thở dài, cô đã chuẩn bị tâm lý đón nhận kết cục tiếp xúc thân mật
với mặt đất.
Không nghĩ tới khi cô chống tay
chuẩn bị ngã xuống, đột nhiên bên hông trở nên căng thẳng, cô cảm giác
được mình bị một sức lực nào đó kéo lên. Thoáng một cái, Tô Song Song
liền ngã vào trong lồng ngực cường tráng ấm áp của người đàn ông.
Tô Song Song cũng ngay lập tức kịp phản ứng, Âu Dương Minh cứu cô nhưng
theo bản năng cô lại đưa tay ra ngăn cách giữa hai người, đến khi nhìn
lại đã thấy cô đang bày ra tư thế phòng bị với Tô Song Song đưa tay đẩy
ngang người Âu Dương Minh ra, cô liền cảm thấy thân thể anh ta cứng lại
trong nháy mắt, cô biết rõ động tác này của mình đã làm tổn thương người khác.
Tô Song Song vội vàng thu tay về nhưng giữa hai người vẫn
duy trì khoảng cách như cũ. Cô ngẩng đầu cảm ơn anh rồi ngồi xổm người
xuống nhặt cây nạng
lên.
Thư ký vẫn đứng cạnh nãy giờ nhìn thấy
vội nhặt cây nạng nhanh hơn Tô Song Song một chút, đang muốn đưa tới cho cô. Nhưng mới vươn tay ra, Âu Dương Minh đã giơ tay trái nhận lấy. Động tác này của anh khiến cho Tô Song Song và thư ký đều vô cùng nghi hoặc.
Chỉ thấy tay Âu Dương Minh cầm nạng, di chuyển cơ thể đến đối mặt với Tô
Song Song, tay phải vẫn giữ hông cô, hơi dùng sức nhấc lên, Tô Song Song liền cảm thấy áp lực dưới chân giảm đi.
“Tốt hơn nên để tôi đỡ cô ra ngoài đi, nếu lại lảo đão muốn ngã thì làm sao
bây giờ?!”. Âu Dương Minh nói hết sức thản nhiên, Tô Song Song cảm thấy nếu mình từ chối lần nữa, thì người khác còn cho rằng cô đang nghĩ
nhiều.
Cô đang do dự thì Âu Dương Minh đã cười ôn hòa mở miệng như đã nhìn thấu được tâm trạng lo lắng của cô:“Không
cần phải để ý nhiều vậy, chỉ là bạn bè trợ giúp lẫn nhau, các nhân viên
bị thương hành động bất tiện tôi cũng sẽ giúp họ. Coi như tôi đang học
tập Tần tổng lấy việc giúp người làm niềm vui.”
Tô Song Song nghe vậy có chút nặng nề, cô nhanh chóng nhớ đến khuôn mặt
nhăn nhó của Tần Mặc, nuốt nước miếng mà bi ai nghĩ: Tần Mặc đâu phải
loại người lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, chẳng qua anh ta
chỉ thấy cô còn chút giá trị để chèn ép nên mới như vậy.
Tô Song
Song nghĩ vậy nhưng cũng chẳng nói ra miệng, dù sao bên cạnh còn có gian tế của Tần Mặc – thư ký. Cô cười khan một tiếng, ý muốn bảo cô tán
thành với lời nói của Âu Dương Minh.
Trong lòng cô nghĩ, đây cũng có thể coi là đang nịnh bợ Tần Mặc.
Hy vọng lúc thư ký báo cáo với Tần Mặc có thể thêm chi tiết này vào, nói
không chừng khi Tần Mặc chê cười cô cũng còn nhớ đến tình cảm này.