Tô Song Song nhìn ánh mắt lạnh như băng của Tần Mặc chậm rãi dời từ trên mặt của cô xuống,
sau đó rơi vào chỗ bàn tay đang ôm lấy eo mình của Âu Dương Minh, không
biết vì sao cô lại cảm thấy mình vô cùng vô cùng căng thẳng.
Bây giờ cũng đã vào thời kỳ cuối thu rồi, nhưng lưng cô lại mạnh mẽ toát ra một thân mồ hôi lạnh, vì cái gì cô lại có cảm giác mình giống như bị
chồng đuổi theo tận nơi để bắt quả tang đi ngoại tình kia chứ!
Tô Song Song vội vàng đánh bay cái ý nghĩ này, ngay sau đó cô chợt nghĩ
đến hình như Tần Mặc không mấy ưa thích Âu Dương Minh. (Linh: phải ns là ghét vô cùng chứ, tình địch mà.)
Đã biết như vậy sao cô còn dám trắng trợn cùng Âu Dương Minh đứng chung một chỗ, có nhìn thế nào
cũng thấy giống như cô đang cố tình làm ngược lại ý muốn của Tần Mặc,
theo tính tình Tần Mặc vốn là kẻ duy ngã độc tôn này, thấy một màn này
anh mà không tức giận mới là lạ! (Chậc hiểu nhầm a.)
Ánh mắt Tần Mặc thực sự quá lạnh, Tô Song Song chịu không được mà run rẩy, theo bản năng cô muốn làm dịu đi không khí có phần hết sức lúng túng và căng thẳng, cười ha ha mà nói: "Boss! Thật là đúng dịp, ha ha!"
Tần Mặc nghe Tô Song Song nói, vậy mà lại nhếch khóe môi lên, lộ ra một
chút ý cười hời hợt, nhìn nụ cười này, Tô Song Song không có cảm giác
được chút ấm áp tí ti nào, ngược lại cô cảm thấy không khí lại càng lạnh hơn.
Đây rõ ràng là điển hình của giận quá hóa cười, đủ
thấy tâm tình của Tần Mặc giờ phút này hỏng bét vô cùng, Tô Song Song
chột dạ nghĩ đến: Lẽ nào Âu Dương Minh thật sự là kẻ thù với Tần Mặc?
Cho nên Tần Mặc mới tức giận như vậy?
"Thật đúng là đúng
dịp." Tần Mặc nói xong tầm mắt liền rơi xuống người của Âu Dương Minh,
lạnh lùng nói: "Tôi còn không biết anh còn tên gọi khác là Tô Mộ nữa
đấy."
"!" Tô Song Song lúc này mới nhớ tới, ban đầu đúng là
cô nói muốn đi ăn cơm cùng Tô Mộ, đột nhiên người này lại biến thành Âu
Dương Minh, là cái người mà Tần Mặc chướng mắt, thậm chí là chán ghét.
Bịa chuyện cộng thêm cùng "kẻ địch" của Tần Mặc cùng nhau đi ăn, đây chẳng
khác nào cô phản bội lại mối quan hệ đồng minh không mấy vững chắc của
bọn họ rồi! Cô bây giờ coi như là hai tội cộng lại mà phạt!
Hành động của cô bây giờ không phải là tự mình tìm cái chết, công khai khiêu chiến quyền uy của Tần Mặc đó sao! Tô Song Song sợ hãi tới nỗi nuốt
nước bọt một phen, ha ha cười gượng vài tiếng.
Cô muốn nói gì để giải thích một chút, làm nguôi bớt cơn giận của Tần Mặc, tránh cho cô chết mà hài cốt không đầy đủ.
Nào biết Tô Song Song còn chưa nghĩ ra phải nói gì mới có thể
xoay chuyển
tình thế, Âu Dương Minh vẫn luôn im lặng lúc này lại đột nhiên lên
tiếng: "Tần tổng ngài khỏe, thực là khéo quá."
Thái độ của
Âu Dương Minh rất tốt, Tô Song Song cực kỳ vui vẻ, dù sao Tần Mặc có
nhìn không vừa mắt Âu Dương Minh đi nữa, anh cũng không thể ở trong một
nhà hàng sang trọng như thế này mà đưa tay đánh người, người ta có câu
không đánh người đang cười!
Tô Song Song vội vàng nhìn sắc
mặt của Tần Mặc, thấy trên mặt anh tuy rằng vẫn còn hiện vẻ tức giận,
nhưng cũng không có chiều hướng chuyển biến xấu, cuối cùng cũng có thể
thở phào nhẹ nhõm.
Âu Dương Minh nói đến đây bèn dừng một
chút, sau đó lại nói thêm một câu: "Tôi đưa Song Song tới gặp bạn của
tôi, để cho bọn họ biết nhau."
Những lời này khiến cho gương mặt vừa thư giãn của Tô Song Song lại hoàn toàn nhăn vào một chỗ, cô
hơi ngửa đầu nhìn Âu Dương Minh, trong bụng phẫn hận nghĩ: Sao đột nhiên người này lại trở nên không nhìn rõ sự tình như thế chứ, cái gì cũng
nói ra bên ngoài là sao! (Linh: ngừ ta cố tình mừ.)
Mấy lời
này nói ra ngoài thật quá dễ dàng làm cho người khác nghe vào mà hiểu
lầm, thật giống như bạn trai dẫn bạn gái đi giới thiệu với bạn bè của
mình vậy.
Quả nhiên Tần Mặc vừa nghe Âu Dương Minh nói, cơn
giận vốn dĩ đang lượn lờ quanh thân, lại bị ma sát mà bùng cháy hẳn lên, Tô Song Song nhất thời cảm thấy tiểu hỏa miêu này bốc cháy hừng hực, cô cũng không dám nhìn thẳng.
"Cái đó. . . Boss, anh đừng hiểu lầm. . ." Tô Song Song thấy Tần Mặc tức giận, theo bản năng mở miệng
giải thích, không biết vì sao, cô cảm thấy này giống như là do chính
mình làm chuyện trái với lương tâm vậy.
Chỉ là lời cô còn
chưa nói ra khỏi miệng, liền nhìn thấy từ bên trong một đại mỹ nữ vóc
dáng cao gầy thành thục đi ra, trực tiếp đi đến bên cạnh Tần Mặc, vô
cùng thân thiết mà kề sát mặt vào người anh.
Sau đó đại mỹ
nữ vô cùng tự nhiên kéo cánh tay của anh, quay đầu nháy mắt, một đôi mắt quyến rũ mang theo tìm tòi nghiên cứu quét quanh thân Tô Song Song.
End Chap.