Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Bị hắn gọi đi thị tẩm


trước sau

Bên Ba Từng và Côn Sơn dậy sóng tróng lòng.

Những người ở đây đều yêu tinh hại người, chỉ một giây thôi có thể nhận ra điểm khác thường từ trong nét mặt và lời nói của hai người.

Nhưng là người thông minh thì hoàn toàn có thể giả vờ xem như mình không biết cái gì cả.

Ăn một bữa cơm mà mỗi người có một suy nghĩ khác nhau.

Mấy ngày nay, cho dù là Lưu Thiết hay mấy người Diệp Sơ Dương thì đều cực kỳ bận rộn, bận rộn nhưng vẫn rất cẩn thận.

Những người có tố chất tâm lý như Diệp Sơ Dương cực kỳ tốt thì không cần phải nói làm gì, nhưng những sĩ quan cảnh sát giả thành người mới đến đây đều sẽ giữ kín miệng, sợ bản thân không cẩn thận lại phạm phải sai lầm.

Nhưng sự thật đã minh chứng việc huấn luyện nằm vùng trước kia cực kỳ hữu nghiệm.

Đêm hôm đó, Diệp Sơ Dương và đám người Mạc Đình Xuyên nhanh chóng trở về phòng để nghỉ ngơi.

Mà cùng lúc đó, đáng lẽ ra người đang nghỉ ngơi trong phòng là Lưu Thiết lại bị người mời đến phòng của Côn Sơn.

Đêm hôm khuya khoắc còn mời hắn tới phòng Côn Sơn?

Lưu Thiết cảm thấy hơi kỳ quặc.

Một suy nghĩ không tốt đột nhiên xuất hiện trong lòng Lưu Thiết. Nếu như hắn nhớ không nhầm thì Côn Sơn hình như thích đàn ông?

Chẳng lẽ đêm hôm nay muốn gọi hắn tới ngủ cùng ư?

Chết tiệt!

Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Lưu Thiết lập tức trở nên vô cùng hoảng sợ.

Chuyện điên rồ này chắc là sẽ không xảy ra trên người hắn chứ? Tuy rằng Lưu Thiết tự nhận là bản thân mình lớn lên cũng khá đẹp trai, hơn nữa cũng nam tính nhưng….

Xu hướng giới tính của hắn thật sự rất bình thường.

Bước đi với tâm trạng hoảng sợ trong lòng, cuối cùng thì Lưu Thiết cũng đã tới cửa phòng của Côn Sơn.

Mặc dù khoảng cách thực tế từ phòng bọn họ đến phòng Côn Sơn không quá xa nhưng Lưu Thiết cảm giác mình gần như đã đi hết cả một thế kỷ vậy.

“Mời anh Lưu, đại công tử ở bên trong”. Người đưa Lưu Thiết đến nói với hắn một tiếng bèn xoay người rời đi.

Lưu Thiết nhìn cánh cửa trước mặt, hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.

Trong phòng truyền ra một giọng nói, hắn cũng không hề do dự, lập tức
đẩy cửa đi vào.

Phòng của Côn Sơn đương nhiên xa hoa hơn rất nhiều so với phòng của Lưu Thiết, dù gì đi nữa thì một người chỉ là cấp dưới còn người kia là cấp trên.

Ánh mắt Lưu Thiết lướt qua phòng của đối phương một lượt, sau đó nhìn thấy người đàn ông mặc áo ngủ trắng đang quỳ dưới sàn nhà, trước mặt hắn là một cái bàn nhỏ, trên bàn đặt một ấm trà và hai chén trà nhỏ.

Thấy thế, Lưu Thiết lập tức nhớ ngay đến những tin đồn lúc trước của Côn Sơn.

Nghe nói, lúc Côn Sơn rãnh rỗi không có việc gì làm thì thường sẽ làm những việc có thể khiến mình tĩnh tâm hơn, trong đó có trà đạo. Nghe nói, Khảm Khang hình như rất thích những người con trai có thể tự mình làm việc này.

Lưu Thiết cúi đầu ngay khi nhìn thấy động tác của Côn Sơn. Nhưng cũng đúng lúc này, Côn Sơn giương mắt nhìn hắn rồi cười, giọng nói mang theo vài phần ủ rũ: “Đến rồi à, ngồi đi.”

Đoạn nói, Côn Sơn chỉ tay về vị trí đối diện với mình.

Ý nói cũng đã rõ ràng như vậy rồi.

Thấy vậy, Lưu Thiết cũng chẳng do dự, nhanh chóng đi tới trước mặt Côn Sơn rồi quỳ xuống.

Côn Sơn cũng không lên tiếng ngay, hắn chỉ châm trà vào chén trước mặt của Côn Sơn một cách thong thả mà tao nhã rồi cười nói: “Uống trà.”

Nghe vậy, ánh mắt Lưu Thiết hơi loé lên, gương mặt cũng không biểu lộ gì, sau khi gật đầu bèn nói hai tiếng cám ơn đại công tử.

“Giữa tôi và anh, đâu cần phải nói lời cảm ơn.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện