Edit: Team Vietwriter
Khi nhì thấy cái nhướng mày của Diệp Sơ Dương, Đình Xuyên lập tức cảm thấy được trong ánh mắt này che dấu một cái gì đó.
Hắn giả vờ trong lúc lơ đãng đi đến bên cạnh người Diệp Sơ Dương, cúi đầu nhìn về phía cô, "Nói đi, cậu lại biết chuyện gì sao?"
Mạc Đình Xuyên cũng coi như khá là hiểu về Diệp Sơ Dương, khi nhìn ánh mắt Diệp Sơ Dương lúc này thì trong lòng hắn cũng đã là đoán được điều gì. Hắn đối với chuyện đó cũng không phải là hoàn toàn hiểu rõ.
Nghe được lời này, Diệp Sơ Dương cũng không trực tiếp trả lời, chỉ tủm tỉm cười nói, “chuyện này nên để Lưu Thiết nói cho anh đi, tôi cảm thấy có khả năng là hắn đã kìm nén rất lâu, thế cho nên đêm qua không thể ngủ ngon đươc.”
Mạc Đình Xuyên nghe xong cũng không biết suy nghĩ đến cái gì, chợt mở miệng hỏi dò, “Chuyện này có liên quan đến việc chuyện Lưu Thiết ra ngoài tối hôm qua?”
Diệp Sơ Dương: “…”
Mạc Đình Xuyên không hổ là Mạc Đình Xuyên, đầu óc hắn có khả năng đoán được chuyện này.
Thấy Diệp Sơ Dương có bộ dáng nghẹn lời, Mạc Đình Xuyên cũng biết mình đoán đúng rồi.
Bắt chước bộ dáng vừa rồi của Diệp Sơ Dương, hắn cũng nhướng mày với cô.
Diệp Sơ Dương: "...."
Tuy rằng tạm thời thì không biết đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Mạc Đình Xuyên cảm thấy hôm nay lúc Lưu Thiết và Côn Sơn chạm mặt nhau thì không khí của hai người có chút không phù hợp.
Lưu Thiết giả vờ giống bộ dáng ngày thường, nhìn qua rất vô hại, nhưng so với Côn Sơn thì có chút không giống nhau. Trên mặt hắn vẫn luôn tràn ngập ý cười, thể hiện tâm tình của hắn không quá tệ.
Không khí này có chút quỷ dị làm cho đám người Mạc Đình Xuyên hơi nhìu mày, nhưng lại giả vờ làm bộ như không biết cái gì, yên tĩnh đứng một bên.
Nhưng đám người Mạc Đình Xuyên yên lặng đứng không có nghĩa là những người khác cũng như vậy.
Ca Cương tất nhiên cũng phát hiện không khí ở đây có chút khác lạ. Trước kia Côn Sơn và Lưu Thiết có thể nói là quan hệ đối địch, dù sao Lưu Thiết là người Khảm Khang bên kia.
Nhưng giống như hôm nay hắn vừa thấy thì Côn Sơn nhìn Lưu Thiết như người cùng một nhà.
Hiểu được đến đây, trong lòng Ca Cương lập tức dâng
lên một loại cảm xúc khẩn trương.
Trên bữa ăn lúc này, Ca Cương vẫn luôn chủ động chia thức ăn cho Côn Sơn, giống như là muốn thông qua biện pháp này làm cho ánh mắt của Côn Sơn trở lại trên người mình.
Diệp Sơ Dương đứng bên cạnh thấy thế, nhịn không được sờ sờ cằm thầm nghĩ ——
Với tình hình hiện tại như thế này, nhìn thế nào cũng giống như hai phi tử cùng nhau tranh sự sủng ái của hoàng đế ở thời cổ đại.
Nghĩ lại, giống như có chút hoảng sợ.
Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương không tự chủ được run rẩy khóe miệng một chút, chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình hình như có chút đen tối.
Nhưng một giờ sau, Diệp Sơ Dương liền biết hóa ra người có loại suy nghĩ này không chỉ có một mình cô.
Lưu Thiết ngồi trước ở bàn tròn có cảm giác sắp chết mất, trước mặt hắn là hai người Mạc Đình Xuyên và Diệp Sơ Dương.
Lúc này, hai người đang ngồi nghe Lưu Thiết phàn nàn không ngừng, "Thật sự, bữa ăn hôm nay làm tôi cảm giác tôi chính là phi tử, sau đó cùng Hoàng Hậu đi tranh sủng ái với hoàng đế, các anh cũng thấy vậy phải không?"
"Đúng! Đúng." Diệp Sơ Dương rất nể tình mà trả lời.
Dù sao lúc ấy cô cũng nghĩ như vậy.
“Không, cậu không biết.” giọng nói của Lưu Thiết bỗng nhiên nhỏ lại nói, “Tối hôm qua, lúc Côn Sơn gọi tôi đến phòng hắn, tôi còn tưởng rằng hắn nhìn trúng tôi, muốn gọi tôi lên bồi ngủ.”
Diệp Sơ Dương: "..."
Mạc Đình Xuyên: "..."
Cái suy nghĩ này hình như có chút tưởng tượng.
Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên nhìn nhau liếc mắt một cái, cô chép chép miệng nói, "Côn Sơn chắc là không thích người có ngoại hình như anh đâu nhỉ?” Q^Q