Edit: Mustang
Beta: Sỹ Dinh
Nghe ra bên trong ngôn ngữ của cháu nhà mình có ý trêu ghẹo, Diệp Tu Bạch cũng không cảm thấy có gì.
Dù sao ở trước mặt cháu nhà mình, hình tượng gì đó hoàn toàn có thể không cần để ý.
Nam nhân tùy tay đem áo khoác tây trang của mình cởi ra ném ở một bên, lúc này mới thanh đạm nói:
"Chú chính là vì cô gái ở bên cửa sổ, chứ không phải vì cô gái nào khác."
Lời nói đó có ý rằng cũng bởi vì bộ dáng của cô gái ở bên cửa sổ, cậu mới tiến vào phòng này căn bản là không có bất cứ vấn đề gì.
Đối với lời nói này, Diệp Sơ Dương chỉ là hơi hơi nhướng mày.
Diệp Tu Bạch ngồi ở trên giường, hướng về phía Diệp Sơ Dương vẫy vẫy tay. Thấy thế, Diệp Sơ Dương cũng không có do dự chút nào, liền lập tức đến bên cạnh cậu ngồi xuống, sau đó ngả đầu vào trong lồng ngực Diệp Tu Bạch.
Cô thấp giọng hỏi:
"Thời điểm phía trước nhìn đến chú ở Khảm Khang, phía sau đã xuống xe thật sự đến tôi phải kinh sợ. Cho nên muốn hỏi chú, chú vì cái gì mà xuất hiện ở chỗ này?"
"Là do cháu ở chỗ này." - Hơn nữa vẫn là lấy thân phận nữ nhi xuất hiện ở chỗ này.
Diệp Tu Bạch cảm thấy mình nếu là bỏ qua sự việc này, đại khái sẽ hối hận cả đời.
Hơn nữa, dựa theo tính tình của Diệp Sơ Dương, hiện tại khôi phục nữ nhi, hơn phân nửa là không có sợ hãi, nguy hiểm đến cũng không phải không có khả năng.
Cho nên, vì bảo đảm cháu nhà mình an toàn, Diệp Tu Bạch liền tới đây.
Đương nhiên, chủ yếu nguyên nhân vẫn là cậu nhớ cô.
Bốn chữ vô cùng đơn giản(*) của Diệp Tu Bạch làm cho Diệp Sơ Dương thập phần hưởng thụ, híp híp lại đôi mắt đào hoa hẹp dài, cô từ trong lòng cậu đứng dậy, sau đó duỗi tay chọc chọc gương mặt đối phương:
"Nghiêm túc mà nói, hôm nay Diệp tam gia có điểm soái."
Lời này rõ ràng là khích lệ, khiến bên trong mắt Diệp Tu Bạch nhanh chóng hiện lên nét tươi cười.
Cậu duỗi tay xoa xoa đầu cháu nhà mình, tiếng nói trầm thấp dò hỏi:
"Mấy ngày nay có khỏe không?"
Diệp Tu Bạch cũng biết nơi này đề phòng nghiêm ngặt, hắn muốn liên hệ với Diệp Sơ Dương đều liên hệ không được, càng không cần phải nói đến trạng thái cháu nhà mình trong khoảng thời gian này.
Lúc này thật vất vả mới được gặp mặt, đương nhiên là muốn quan
tâm một chút.
Mà Diệp Sơ Dương nghe thấy vấn đề này chỉ là chớp chớp mắt, sau đó híp mắt cười nói:
"Khá tốt, cháu cùng bọn Mạc Đình Xuyên tâm sự tốt, thuận tiện lại đối phó một chút với đám người Ca Cương."
Nghe được hai chữ Ca Cương, ánh mắt Diệp Tu Bạch u trầm, lơ đãng lập loè một chút.
Hắn cúi đầu thu mắt nhìn cháu nhà mình, nhìn từ ánh mắt từ đối phương trượt qua hai bên má trắng nõn, tinh xảo, chợt liền giống như không chút để ý hỏi:
"Nghe nói cái người Ca Cương kia buổi tối chạy đến phòng cháu?"
Diệp Sơ Dương:
"..."
Không phải vì cái loại chuyện này Diệp Tu Bạch cũng sẽ biết?
Bàn tay của Tiểu thúc nhà cô hẳn là cũng sẽ không dài đến nỗi có thể với vào tập đoàn buôn lậu ma túy Khảm Khang, sau đó còn có thể bắt được việc nhỏ tí như vậy để đến đây?
Diệp Sơ Dương vẫn duy trì vẻ mặt trầm mặc, ở một bên Diệp Tu Bạch liếc mắt nhìn cô một cái, ngay sau đó tựa hồ cũng đoán được ý nghĩ của cô, lúc này mới chậm rãi mở miệng giải thích.
"Mạc Đình Xuyên nói cho chú."
Diệp Sơ Dương:
"Hai người hôm nay còn gặp mặt à. Gặp mặt liền nói chuyện của cháu, quá đáng!"
Đối với việc Diệp Sơ Dương làm bộ làm tịch sinh khí, Diệp Tu Bạch căn bản không để ý.
Cháu nhà mình tính tình như thế nào, chẳng lẽ hắn không biết?
Đơn giản chính là nói giỡn mà thôi.
Giờ phút này đây, Diệp Tu Bạch cũng chỉ là hướng cô nhướng mày, sau đó híp mắt cười nhẹ nói:
"Hắn còn nói cháu hôm đó thét một tiếng kinh thiên động địa, đặc biệt giống nữ nhân.”
Diệp Sơ Dương:
"..."
Mạc Đình Xuyên này, bạn tốt như thế này cũng đủ tư cách là bạn tốt đi.
(*) Là bốn chữ " cháu ở chỗ này "