Sắc mặt Diệp Tu Bạch đại biến trong nháy mắt.
Anh đột nhiên túm chặt cánh tay Diệp Sơ Dương, “Sao lại thế này?”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương giờ phút này mới bừng tỉnh. Cô ngẩng đầu hướng tới người đàn ông chớp chớp mắt, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Diệp Tu Bạch, mi kia ninh động đến nỗi quả thực có thể kẹp chết một con ruồi.
Diệp Sơ Dương sờ sờ mũi mình, lại đem ánh mắt đặt trên người Mạc Đình Xuyên.
Mạc Đình Xuyên hiển nhiên vừa rồi cũng bị hành động của cô làm cho hoảng sợ.
“Không sao.” Nghẹn lời trong chốc lát, Diệp Sơ Dương cuối cùng chỉ toát ra hai chữ như vậy.
Diệp Tu Bạch: “..............”
Mạc Đình Xuyên: “......................”
Hai người đàn ông cứ như vậy yên lặng nhìn Diệp Sơ Dương, cuối cùng vẫn là không nhịn được, Diệp Tu Bạch đưa tay nắm lấy cằm Diệp Sơ Dương, sau đó lau khô vết máu trên môi cô, đôi mắt phượng nhìn thẳng vào mắt cô, tiếng nói trầm thấp mang theo vài phần lạnh lẽo, “Nói chuyện được là tốt rồi. Thân thể còn có chỗ nào thấy không thoải mái nữa không?”
“Thật sự không sao mà.” Diệp Sơ Dương cằm bị thủ sẵn, đầu cũng không thể động đậy, nên lúc này đây chỉ có thể ngẩng cái đầu nhỏ và giơ tay mình lên, thực sự nghiêm túc chớp chớp mắt, “Cháu thực sự không sao mà, đây chắc chắn là do Ba Tùng đã yểm bùa lên người cháu lần đó. Nhưng mà, sau khi bị phun máu ra, cháu lại cảm thấy thần khí thanh sảng.”
Lời này của Diệp Sơ Dương giống như bộ dạng thật nghiêm túc, nhưng dù là Diệp Tu Bạch hay Mạc Đình Xuyên khi nghe đến ba từ “hàng đầu thuật” này, mặt mày càng nhăn hơn.
Càng nghe, bốn chữ mà Diệp Sơ Dương nói “thần khí thanh sảng” quả thực nghe như đánh rắm (
kiểu ý là biết là nói dối)Mạc Đình Xuyên và Diệp Tu Bạch liếc nhau một cái, sau đó hai cặp mắt thâm thúy như nhau nhanh chóng hiện lên một đạo thâm sắc.
“Chúng ta vẫn nên là đi đến thủy lao xem thế nào, nói không chừng lúc này Ba Tùng đã tỉnh. Nơi này có thể giao cho Tô Dã bọn họ.” Mạc Đình Xuyên đề nghị.
Tô Dã và Lưu Thiết đều là thủ hạ binh của anh. Bản lĩnh của bọn họ như thế nào, Mạc Đình Xuyên đương
nhiên là người rõ ràng nhất.
Nên lúc này đây, anh ta giao cho bọn họ xử lý mọi hỗn loạn ở nơi này, cũng là yên tâm mười phần.
Mạc Đình Xuyên đề nghị, Diệp Tu Bạch đồng ý liền.
Anh cùng Mạc Đình Xuyên rốt cuộc thân phận đều không giống nhau.
Mạc Đình Xuyên yêu cầu chú ý sự việc rối loạn lung tung, nhưng anh thì không cần. Ở trong lòng Diệp Tu Bạch, quan trọng nhất vẫn chính là Diệp Sơ Dương.
Sau khi nghe hai người đàn ông nói chuyện, Diệp Sơ Dương nhân vật trung tâm trong chuyện này tức khắc liền giơ cao tay, “tôi tôi tôi, cho tôi đi nữa, tôi cũng phải đi.”
*
Ba người thực nhanh liền đi tới thủy lao.
Kho hàng này sau khi bị quân bộ nước Z công phá, toàn bộ tất cả đều đã bị quân bộ tịch thu. Cả cái thủy lao này cũng vậy.
Thời điểm đám người Diệp Sơ Dương đi tới, liền nghe được một trần cười to điên cuồng.
“ha ha ha ha, Khảm Khang, hôm qua ông còn ở trước mặt tôi diễu võ dương oai, hôm nay ông như thế nào lại giống như một con chó trong đám tang vậy? Tôi đã từng nói với ông là đừng đắc ý vội, ông xem, tôi chưa nói sai. Ông mới đắc ý một ngày liền biến thành cái dạng này!”
Không sai, đây chính là giọng của Côn Sơn.
Ba người Diệp Sơ Dương đi vào thủy lao. Lúc này mới phát hiện ra Túc Tam thế mà lại đem Khảm Khang nhốt ở đối diện với Côn Sơn.
Diệp Sơ Dương: “..........”
Quả nhiên không hổ danh là thủ hạ của Diệp Tu Bạch, thủ đoạn này thật là không giống ai.
Nghĩ nghĩ, cô quay đầu nhìn về phía Côn Sơn.
Côn Sơn tuy là mới chỉ bị giam một ngày, nhưng vết thương trên miệng đã chảy mủ, cả người đều có vẻ uể oải, thoạt nhìn thê thảm đến nỗi không nỡ nhìn.