Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chú ý hình tượng Diệp gia


trước sau

Nghiêm túc mà nói, Mạc Đình Xuyên hỏi vấn đề này thật đáng xấu hổ.

Trầm mặc trong nháy mắt, Diệp Sơ Dương cười nhếch miệng trả lời, “Chi bằng chúng ta quay trở lại hỏi Ba Tùng?”

Mạc Đình Xuyên: “.............”

Quay lại hỏi Ba Tùng, đối phương sẽ nguyện ý trả lời chắc?

Hiện tại tâm tình Ba Tùng thực chán ghét bọn họ, muốn đem bọn họ giết chết luôn ấy chứ, huống chi còn muốn hắn ta nói sự thật cho bọn họ.

Suy nghĩ đến đoạn này, Mạc Đình Xuyên cũng không có đồng ý với đề nghị của Diệp Sơ Dương, nhưng cứ suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn là phân phó vài tên sĩ quan làm bảo vệ canh chừng thủy lao một chút.

Trở lại trong kho hàng, ba người Diệp Sơ Dương đứng ở phòng ăn, sau khi nói chúc ngủ ngon lẫn nhau, Mạc Đình Xuyên liền trơ mắt nhìn Diệp Tu Bạch quang minh chính đại đi vào phòng Diệp Sơ Dương.

Mạc Đình Xuyên: ‘............”

Woa, người đàn ông này -------

Trước kia còn chú ý đến hình tượng Diệp Sơ Dương một chút, buổi tối trèo cửa sổ vào phòng người ta. Hiện giờ cũng chú ý hình tượng, chẳng qua là chú ý hình tượng của chính mình, không trèo tường nữa mà vào bằng cửa chính.”

Nghĩ vậy, Mạc Đình Xuyên thập phần ghét bỏ đến lắc đầu, sau đó xoay người đi vào phòng mình.

Lúc này, tại phòng Diệp Sơ Dương.

Diệp Tu Bạch từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy tên nhóc nhà mình đang nằm trên giường, sau đó cũng ghé vào nhục cầu trước mặt cô đang nói nói cái gì.

Đang chú ý tới anh, anh đã đi vòng ra phía sau, cô chọc chọc bụng tiểu nhục cầu, “Đi thôi.”

Nghe vậy, nhục cầu tức khắc kêu hai tiếng kỉ kỉ kỉ kỉ, sau đó nhún một cái thân bé nhỏ, lập tức tức liền từ cửa sổ rời đi.

Cùng lúc đó, Diệp Tu Bạch duỗi tay ôm lấy bả vai tên nhóc nhà mình, “Cậu nói với nó cái gì vậy?”

Nam nhân tiếng nói khàn khàn, mang theo vài phần mặc nhiễm mà thâm sắc, Diệp Sơ Dương nghe không khỏi nheo nheo mắt, sau đó theo bản năng mở miệng trả lời vấn đề này của người yêu mình.

“Nói thật, cháu thật sự là có điểm không yên tâm Ba Tùng bên kia. Tuy rằng hắn yểm bùa trên người cháu đích xác không có tác dụng gì, nhưng hàng đầu thuật của hắn
khẳng định là không thể nghi ngờ.”

Nghe vậy, Diệp Tu Bạch trầm mặc một chút, thay đổi vị trí ôm lấy Diệp Sơ Dương, anh nói “Cho nên cậu lo lắng phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn?”

“Dạ” Diệp Sơ Dương gật gật đầu.

Cô không biết Ba Tùng có phải sẽ phi đầu hàng hay không, nhưng vào thời điểm này, để tâm một chút vẫn tốt hơn. Lỡ như có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, thì thật sự sẽ không kịp trở tay.

Diệp Tu Bạch sau khi nghe xong, cái gì cũng chưa nói, chỉ là đưa tay xoa xoa đầu người trong nhà, sau đó liền thấp giọng nói, “Ngủ trước đi đã.”

“Sớm vậy ư? Cháu còn muốn hỏi chú mấy cái.”

Mấy ngày nay trong lòng Diệp Sơ Dương thật là có vô số câu hỏi, rốt cuộc bản thân cô tuy rằng cũng ở chỗ này, nhưng mà đại bộ phận trong kế hoạch đều không có bóng dáng của cô.

Đây không phải là đám người Mạc Đình Xuyên không tín nhiệm cô, chỉ là đơn thuần cảm thấy phiền phức mà thôi.

Còn nữa, cũng chính bản thân Diệp Sơ Dương đối với chuyện trà trộn như vậy cũng không có gì hứng thú.

“Lại muốn hỏi vấn đề gì?” Diệp Tu Bạch cúi đầu nhìn cô, hàng lông mi thon dài hơi hơi nhướng, đôi mắt phượng nhanh chóng hiện lên một đạo ám quang mà người khác không thấu.

Diệp Sơ Dương luôn luôn hiểu biết tường tận chú út nhà mình, đặc biệt mỗi ánh mắt mỗi biểu tình của đối phương đại biểu cho ý tứ gì, cô cũng có thể đoán ra tám chín phần mười.

Lúc này nhìn thấy bộ dáng đối phương, trong lòng đại khái cũng biết anh khẳng định là đang suy nghĩ đến thứ gì không tốt lắm.

Quả nhiên, sau cái gật đầu của Diệp Tu Bạch, Diệp Sơ Dương lại nghe thấy anh lần nữa mở miệng nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện