Edit: Tly, Beta: Pham Huyền
Xác định cái đầu này không phải Ba Tùng xong, như vậy lại có một vấn đề.
Cái đầu này là của ai?
Diệp Sơ Dương trầm tư trong chốc lát, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía Mạc Đình Xuyên bên cạnh, “Vẫn luôn quên hỏi anh, hai đệ tử kia của Ba Tùng thế nào?”
Toàn bộ tập đoàn Khảm Khang, biết giáng đầu thuật tổng cộng chỉ có ba người mà thôi.
Trừ bỏ Ba Tùng, cũng chỉ còn lại có hai đệ tử của Ba Tùng.
Mạc Đình Xuyên cũng hiểu rõ ý tứ đối phương, mở miệng nói, “Cát Bổn vẫn luôn bị chúng ta khống chế được, nhưng là dư lại tên kia vẫn chưa xuất hiện ở bên trong tầm nhìn của chúng ta.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương gật gật đầu, đang muốn lại nói cái gì, chỉ thấy trước mắt một đạo bạch quang nhanh chóng hiện lên, theo đó thân mình nho nhỏ của quả bóng thịt liền dừng ở lòng bàn tay Diệp Sơ Dương.
Quả bóng thịt dừng ở lòng bàn tay Diệp Sơ Dương sau, liền vẫn luôn kêu kỉ kỉ kỉ kỉ.
Như vậy vội vàng bộ dáng làm bọn người Mạc Đình Xuyên không khỏi khẽ nhíu mày. Bọn họ tuy rằng nghe không hiểu quả bóng thịt kỉ kỉ kỉ kỉ là ý tứ gì, nhưng là lại cũng từ trên nét mặt quả bóng thịt nhìn ra một chút vấn đề.
“Nói cái gì?” Mạc Đình Xuyên cau mày hỏi.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương ánh mắt từ cái đầu như cũ bay lơ lửng ở giữa không trung kia xẹt qua, trơ mắt nhìn sương mù đỏ như máu chung quanh cái đầu lại dày đặc vài phần.
Sau đó, cô nói, “Ba Tùng đã chết.”
Giọng nói rơi xuống, Diệp Sơ Dương híp mắt lại nói, “Tôi cảm thấy sự tình khả năng muốn lớn chuyện.”
“Không nói gạt cậu, tôi cũng có ý nghĩ này.” Mạc Đình Xuyên run rẩy một chút khóe miệng nói.
Lúc này sắc trời càng thêm âm trầm, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm liền sẽ phát hiện trên trời một ngôi sao cũng không có, thậm chí lúc trước còn có vài phần ánh trăng cũng không biết từ khi nào biến mất sạch sẽ.
Ở bên trong không khí như vậy, cái đầu trước mắt này thoạt nhìn liền càng thêm âm trầm khủng bố.
Ba người Diệp Sơ Dương lâm vào trầm mặc.
Nhưng mà, mắt thấy kỳ tu dưỡng của cái đầu kia lúc hút xong
máu một người đã sắp qua đi, Mạc Đình Xuyên vẫn là không nhịn xuống duỗi tay chọc chọc cánh tay Diệp Sơ Dương, “Người anh em, có biện pháp giải quyết sao? Cậu nếu là không có động tác, tôi cảm thấy tôi phải chôn cùng đôi tình lữ các người mất. Nói thật, tuy rằng tôi đúng là làm bóng đèn thật lâu, nhưng là tôi không nghĩ làm cả đời bóng đèn a.”
Diệp Sơ Dương: “…… Anh câm miệng cho tôi.”
Ở dưới loại tình huống hiện tại mà có thể không đứng đắn như thế, quả nhiên là đối tác tốt của Diệp Tu Bạch.
Bất quá, lời nói tuy như thế, nhưng là Diệp Sơ Dương cũng biết Mạc Đình Xuyên chẳng qua là giảm nhẹ không khí thôi.
Chỉ là ——
Có giảm nhẹ không khí đi sợ là cũng không có tác dụng gì.
Diệp Sơ Dương mở miệng nói, “Nói thật, Mạc thiếu tướng, anh nếu là không nghĩ làm cả đời bóng đèn, hiện tại vẫn là nên lập tức rời đi.”
Diệp Sơ Dương nói chuyện, bộ dáng xua tay hiển nhiên có vẻ thập phần bất đắc dĩ, “Phi đầu hàng ở truyền lưu bên trong giáng đầu thuật là không thể giải. Trừ phi chờ đến hừng đông, nếu ở thời điểm giáng đầu sư thi hành phi đầu hàng mạnh mẽ giải hàng nói, khả năng không đến một giờ chúng ta toàn bộ đều phải chôn ở chỗ này.”
Mạc Đình Xuyên: “……”
Diệp Tu Bạch: “……”
Hai người đàn ông nhìn nhau một giây đồng hồ sau, trầm mặc.
Cuối cùng Mạc Đình Xuyên dùng một loại ngữ khí thập phần nghi hoặc hỏi, “Một khi đã như vậy, chúng ta còn đợi ở chỗ này làm gì? Chờ bị hắn hút khô sao?!”
“Tôi cảm thấy giống như có chỗ nào không thích hợp lắm, nhưng là nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra rốt cuộc không đúng chỗ nào.”