Editor: Nho Mỹ.
Khi huấn luyện viên hỏi chuyện mà nghe Mạc Tử Nghiên trả lời, sắc mặt cũng thay đổi.
Hắn nhìn Mạc Tử Nghiên trên mặt không có chút sợ hãi nào, lại nhìn Tô Dã đứng ở một bên ánh mắt thâm sâu.
Cuối cùng, hắn run run khóe miệng, lùi về sau một bước: "Rất, rất can đảm?"
Mọi người: "..."
Nói cho là mọi người ai cũng không nghĩ đến vị huấn luyện viên vừa rồi còn phô trương uy thế bây giờ lại nói ra một câu như vậy.
Đứng ở góc nhìn của người cái gì cũng biết, Diệp Sơ Dương cúi đầu, độ cong khóe miệng làm thế nào cũng không áp xuống được.
Mạc Tử Nghiên này tác phong nhanh nhẹn dũng mãnh đúng là sửa không xong, xem coi làm vị huấn luyện viên thành thật kia dọa thành bộ dạng gì rồi.
Nhưng mà...
Ánh mắt Diệp Sơ Dương dừng lại ở trên người Tô Dã, không biết trong lòng cái vị em trai ngực bự này nghĩ cái gì đây.
Khi Diệp Sơ Dương ngước mắt nhìn, đúng lúc đó Tô Dã cũng ngẩng đầu, vốn ánh mắt của hắn là định nhìn Mạc Tử Nghiên, nhưng có thể là vì ánh mắt của Diệp công tử quá làm người ta chú ý, nên Tô Dã và cô nhìn nhau.
Mắt thấy đôi mắt hoa đào của Diệp Sơ Dương có chút ý trêu ghẹo, cũng không biết vì sao Tô Dã liền đỏ mặt.
Anh vội vàng cúi đầu, chập chạp trong chốc lát mới nói: "Không nghịch nữa, quay lại đứng thẳng."
Mạc Tử Nghiên: "...Vâng."
Mọi người:"..." Không phải chứ, câu nói này nghe sao lại có chút cưng chiều vậy?
Ngân Tư Phỉ không sợ chết chọc chọc tay Mạc Tử Nghiên, nhỏ giọng nói: "Nancy, tôi thấy chị có thể thử một chút, khả năng bắt được vị huấn luyện viên này là 80% trở lên."
Mạc Tử Nghiên: "..." Đúng ra phải ra một trăm phần trăm chứ.
Mạc Tử Nghiên duỗi tay sờ sờ mũi, không nói nữa.
Lúc này, hai vị huấn luyện viên đi theo đứng sau Tô Dã cảm thấy mọi chuyện hình như có chỗ nào không đúng lắm. Tuy rằng bọn họ không phải là binh lính cấp dưới của Tô Dã, mà là từ nơi khác điều đến đây. Nhưng bọn họ cũng coi như là biết một chút về Tô Dã.
Tính cách Tô Dã cũng coi như là hơi trầm, tuy không đến
mức nói là tâm tính lạnh lùng, nhưng chắc chắn cũng không dịu dàng với một cô gái như thế.
Hơn nữa, hai chữ "đừng nghịch" vừa rồi thật sự là quá dịu dàng.
Không giống một chút nào với bản thân Tô Dã.
Nghĩ đến đây, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, nghĩ thầm đợi chút nữa phải cẩn thận hỏi rõ xem rốt cuộc là có bí mật gì trong đó.
Ba người huấn luyện viên nhanh chóng giới thiệu họ tên và thân phận của từng người.
Ngoại trừ Tô Dã, huấn luyện viên trước đó giáo huấn đám Diệp Sơ Dương tên là Thường Tĩnh, người còn lại là Bành Quảng Tuyên.
Sau khi Thường Tĩnh giới thiệu xong, bước lên trước một bước: "Trước khi các cậu bắt đầu huấn luyện, có mấy lời tôi cần phải nhắc lại một lần. Giống như tôi vừa nói, bây giờ cậu ở quân đội, vậy tất nhiên phải chấp hành mệnh lệnh của cấp trên."
"Còn nữa, chúng tôi sẽ không vì mấy cậu là minh tinh, nam thần nữ thần gì đó mà khoan dung, ở đây không có. Nếu như không kiên trì nổi, nhân lúc còn sớm mà rời khỏi, không phải tiếp tục ở đây lãng phú tài nguyên. Có hiểu không?"
Giọng nói phát ra, một đám người chớp mắt nhìn nhau, vội nói: "Đã hiểu."
"Không ăn cơm sao? Không nghe thấy." Thường Tĩnh có vẻ có chút không kiên nhẫn.
"Đã hiểu." Đám người Ngân Tư Phỉ nghẹn đỏ mặt, hét to."
"Được. Nếu mấy cậu đã nói hiểu. Vậy, đầu tiên chạy mười vòng quanh cái sân thể dục này."
Một câu lộ vẻ đặc biệt không để ý chút nào vào trong tai mấy vị khách quý, một đám người lập tức lâm vào trầm mặc.