Edit: Tử Đằng Nam binh: “........”
Chời đất, bọn họ hảo tâm mang Bên phòng thủ nhường cho nữ binh, ai ngờ Tô Dã lại có trong đội này chứ?
Hơn nữa phải biết rằng Tô Dã chính là một tay súng bắn tỉa, nima đến lúc đó một súng một đồng đội, bọn họ làm sao mà công được chứ?
Sau khi nghe Thường Tĩnh nói, một đám người hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Mà ngược lại, đội nữ binh.
Thời điểm đội nữ binh nghe thấy Tô Dã sẽ ở trong đội của mình, quả thực là mừng rơn nước mắt.
Trời cao cuối cùng cũng chiếu cố các cô sao?
“Các vị nghĩ kỹ chưa? Nếu nghĩ kỹ rồi thì tôi sẽ phổ biến quy tắc. Đội nào còn một người duy nhất trong sân thì đội đó thắng.”
Bên phòng thủ cũng tương tự như vậy.
Đến lúc đó người bên phòng thủ đều chết sạch, còn lo là không còn sống sót ở nơi đó cũng nên? Hiển nhiên là không tồn tại. (ý là bên kia mà chết hết thì bên này cũng chưa chắc đã còn ai ^^)
Nghe đến đó, đám người Ứng Soái lại nhìn nhau lần nữa, cuối cùng, ba người hướng về phía Thường Tĩnh gật gật đầu.
“Được. Vậy giờ đi thay quần áo thôi.”
Năm phút sau, hai bên đã đi về phía của mình và chờ đợi mệnh lệnh.
Đám người Mạc Tử Nghiên mặc quân phục chiến đấu màu đỏ đứng ở bên phòng thủ, trên đầu đội một cái mũ, nếu viên đạn bắn trúng mũ thì mũ sẽ liền có phản ứng, đại biểu cho việc chủ nhân của cái mũ này đã hy sinh.”
Cô cầm súng, híp mắt nhìn mấy người ở phía xa xa, nghe được một tiếng cảm khái bên tai “Tôi có dự cảm là chúng ta sẽ thắng.”
Giọng nói vừa dứt, Mạc Tử Nghiên chớp chớp mắt, ánh mắt xẹt qua người đàn ông nào đó đang ngồi xổm cầm súng, nheo đôi mắt lại cười một tiếng, “Muốn thắng cũng không đơn giản đâu.”
“Hả? Ý gì? Huấn luyên viên Thường cũng rất lợi hại đúng không?” Ngân Tư Phỉ nghi hoặc hỏi.
Nghe vậy, Mạc Tử Nghiên còn chưa kịp nói gì, một bên Bành Quảng Tuyên đang nghiêm túc sửa sửa bộ dáng, cười một tiếng nói “Huấn luyện viên Thường khẳng định là rất lợi hại. Nhưng mà ở phương diện này còn có một
biến số lớn nhất. Chú ý Diệp Sơ Dương một chút.”
Ya.
Diệp Sơ Dương à.
Ngẫm lại cũng là.
Đúng thật lúc trước biểu hiện của Diệp Sơ Dương ở trường tập bắn, nhìn qua liền biết cậu ta rất quen thuộc với các loại súng ống này. Chưa kể đến, thành tích tập bắn của cậu ấy thực sự xuất sắc.
Nói cẩn thận một chút, cũng là hiển nhiên.
Nhưng mà trong lòng Ngân Tư Phỉ và Vương Quân Nhạc, thì Diệp Sơ Dương cũng không bằng Tô Dã.
Nên lúc này, tuy Bành Quảng Tuyên nói phải cẩn thận, nhưng cũng là một chuyện không quá gì cho lắm.
Cho dù đám người Ngân Tư Phỉ có nghiêm túc thì cũng không có tác dụng gì quá lớn, vì thật sự bọn họ không thể chống đỡ được Diệp Sơ Dương. Kaka
Một phút sau, trận thi đấu bắt đầu.
Nói là thi đấu, kỳ thật cũng chỉ là diễn huấn luyện mà thôi.
Thường Tĩnh ra hiệu cho mấy người phía sau, sau đó mấy người đó liền tiến lên ném đạn khói, thấy thế, anh lập tức nói “Chạy nhanh đi tới, chú ý an toàn.”
Nghe vậy, đám người Diệp Sơ Dương lập tức chạy lên.
Ánh mắt Diệp Sơ Dương xẹt qua sườn phía trước, trước mắt bọn họ cơ bản đều là bãi đất trống, cho nên muốn không bị tay súng bắn tỉa Tô Dã vọt tới tằng một phát, thật sự là hơi khó khăn.
Cô nheo nheo mắt, nhanh chóng chạy tới lấp sau một bên bao cát lớn.
Mà cũng đúng lúc này, một câu Ứng Soái “Tôi mang theo chó” truyền vào tai mấy người.
Diệp Sơ Dương: “..............” cái này đúng là xấu hổ à.
Nói thật, cô còn chưa kịp phản ứng, càng chưa xác định được vị trí của Tô Dã.