“Đây là thư mời tới giao dịch phỉ thuý của chính phủ nước M, là phần thưởng cho cuộc đua của cậu.” Dường như Diệp Tu Bạch phát hiện ra sự nghi hoặc của đối phương, anh liền lên tiếng giải thích.
Đây là phần thưởng mà Diệp Sơ Dương giành được giải nhất trong cuộc đua xe tại đường Trường Long khi đó.
Nhìn thấy tấm thẻ vàng này, thiếu niên vốn dĩ đang cảm thấy tinh thần sa sút bỗng nhiên hoạt bát hẳn lên.
“Cảm ơn chú út.” Thiếu niên cười nói.
Nghe vậy, biểu cảm trên mặt của Diệp Tu Bạch vẫn không đổi, anh ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt thâm sâu: “Diệp Sơ Dương, cậu giải thích cho tôi vì sao cậu lại biết đua xe.”
Diệp Sơ Dương: “……”
Vốn dĩ chuyện ở đường Trường Long này qua đi lâu như vậy rồi nên Diệp Sơ Dương vẫn luôn cho rằng Diệp Tu Bạch không quan tâm hoặc giả đã quên rồi.
Không ngờ rằng anh vẫn ở đây đợi cô.
Có điều là cô cũng chẳng hề tỏ ra dáng vẻ vô cùng hoang mang nao núng.
Dù sao thì bây giờ cô cũng là Diệp Sơ Dương rồi, dẫu rằng Diệp Tu Bạch phát hiện ra điểm gì nghi vấn trên người cô thì cũng không thể đoán ra được rằng bên trong của Diệp Sơ Dương đã đổi người rồi.
Chỉ thấy thiếu niên chớp chớp mắt, khuôn mặt ra vẻ vô tội, cô liền giơ hai tay lên nói: “Cháu luyện đấy, chú út chẳng phải tặng cháu một con Lamborghini Sesto Elemento sao? Con xe đó quả thật không tồi.”
“Cái đó tôi tặng cậu năm cậu mười sáu tuổi.” Diệp Tu Bạch từ sô pha đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cậu thiếu niên, giọng nói lạnh lùng như băng: “Diệp Sơ Dương, cậu chỉ dựa vào hai năm mà đủ để đánh bại Trâu Đực, thậm chí còn có cả dũng khí đâm đối phương xuống vách núi sao?”
Kỳ thực thì trong lòng Diệp Tu Bạch thì cô có biết chơi xe hay không không quan trọng. Quan trọng nhất là Diệp Sơ Dương đã gây ra mạng người.
Bên ngoài có tin đồn Cửu thiếu nhà họ Diệp nhát gan nhu nhược không phải là giả, Diệp Tu Bạch là một người luôn dõi theo cô nên anh tự biết Diệp Sơ Dương rốt cuộc là người tính khí thế nào.
Có lẽ cô thật sự đã diễn kịch mười mấy năm nhưng việc tay nhuốm mạng người lại là một mức độ khác rồi.
“Không giải thích gì sao?”
Diệp Sơ Dương nghe tới
câu cuối cùng, cô nghiêng nghiêng đầu, giọng nói tựa như đang cười, hỏi: “Có gì để giải thích đây? Cái gọi là thiên phú hữu dụng lắm. Hơn nữa thì trận đua giữa cháu và Trâu Đực không phải anh ta chết thì chắc chắn là cháu chết. Mà cháu dựa vào cái gì mà dùng cái chết của mình để biến thành vinh quang của anh ta?”
Diệp Sơ Dương cô cũng đâu phải kẻ ngốc.
Huống hồ Trâu Đực vốn dĩ cũng nợ cô một mạng.
Suy cho cùng cũng chỉ là nhân quả luân hồi mà thôi.
“Chú út à, giải thích như vậy đã đủ chưa?”
Diệp Tu Bạch dùng sự im lặng để đáp lại Diệp Sơ Dương.
Không thể phủ nhận rằng những lời này của Diệp Sơ Dương nói rất chính xác, rất có lý. Hơn nữa thì nghe ra dường như cũng không có sơ hở gì.
Nam nhân khẽ nheo mắt lại, sau đó đổi chủ đề: “Giao dịch phỉ thuý của nước M tôi cùng đi với cậu.”
“Úi, chú út cũng có thư mời à?”
“Đến Cra còn có, lẽ nào tôi không có sao?” Diệp Tu Bạch chau mày nhìn cô, hiển nhiên cảm thấy đối phương đang nghi ngờ địa vị của anh.
Về sự bất mãn nhỏ mà Diệp Tu Bạch biểu lộ ra, thiếu niên chỉ cười cười lấy lòng, ra vẻ nghiêm túc bắt đầu khen ngợi đối phương: “Sao có thể như vậy được chứ, chú út dù gì cũng là người nắm quyền của Diệp gia chúng ta, thân phận và địa vị như vậy nhận được sự nghênh tiếp đặc biệt từ phía lãnh đạo chính phủ nước M cũng chẳng có gì là lạ, huống hồ còn chỉ là thư mời của một cuộc giao dịch phỉ thuý, chú thấy cháu nào đúng chứ?”
Quả nịnh hót này cứ phải gọi là ngọt xớt.
Thế nhưng Diệp Tu Bạch chỉ lãnh đạm liếc cô một cái mà không nói gì, anh dứt khoát sải đôi chân dài rời khỏi đó.
Nhìn theo bóng dáng cao lớn ấy của nam nhân, Diệp Sơ Dương chỉ khẽ nhướng mày.