Edit: Tử ĐằngNgân Tư Phỉ thật sự có chút hơi bất ngờ.
Cùng đám người Diệp Sơ Dương ở chung nhiều ngày như vậy, cô cho rằng tất cả những việc mình làm đều vô cùng thuận lợi, nhưng không ngờ lại bị đám người Diệp Sơ Dương phát hiện ra.
Nói cho cùng, thì Diệp Sơ Dương cũng quả là một nhân vật lợi hại.
Rõ ràng sớm đã biết thân phận của cô không bình thường, nhưng lại có thể kiên nhẫn đến tận lúc này.
Hơn nữa còn xem hoàn cảnh lúc này, có phải nếu như cô không bại lộ thân phận, thì Diệp Sơ Dương há chẳng phải vẫn coi như là mình không biết cái gì?
Nghĩ đến đây, Ngân Tư Phỉ không khỏi cảm khái một tiếng.
Đối với việc này, Diệp Sơ Dương chỉ là thần sắc nhàn nhạt nhìn cô, “Ngay từ lúc đầu cô nổ phát súng đầu tiên, chẳng phải nên đoán được là sẽ có kết cục ngày hôm nay sao? Nhưng mà, xem ra dáng vẻ của cô đối với việc này hình như cũng không để ý đến thì phải.”
Quả nhiên là vì những chuyện này!
Ngân Tư Phỉ ở trong lòng thở dài một tiếng, nhưng một giây lại nhanh chóng giơ súng trong tay lên, họng súng đen như mực dứt khoát, lưu loát nhắm ngay giữa trán Diệp Sơ Dương.
“Thực ra thì nếu như không giết được ngươi thì nhiệm vụ của ta cũng coi như đã hoàn thành. Nhưng ai bảo Diệp gia các người lại đứng cùng một chiến tuyến với Mạc gia chứ. Đôi khi, đứng nhầm đội, cũng là một việc khiến người ta khó xử.” Ngân Tư Phỉ hoàn toàn không bận tâm lúc này Diệp Sơ Dương nghĩ gì, chỉ tự mình nói một loạt “Nghe nói, quan hệ của ngươi và Diệp Tu Bạch rất tốt, liệu hắn có điên lên mà cùng Mạc Đình Xuyên ồn ào một phen không nhỉ?”
Nghe đến những lời đó, Diệp Sơ Dương cái gì cũng đều hiểu ra.
Quả nhiên không khác gì so với những gì cô phỏng đoán.
Từ lúc viên đạn kia xẹt qua cánh tay của cô, Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên cùng thảo luận, lúc sau liền cảm thấy khả năng lớn nhất chỉ có thể có kẻ đứng trong tối muốn ly gián quan hệ giữa Diệp gia và Mạc gia.
Hiện tại xem ra, suy đoán của bọn họ đúng là không sai.
“Cô đây là xem thường tình bạn tiện sát người khác của Diệp Tu Bạch với Mạc Đình Xuyên, hoặc là xem thường năng lực của tôi.” Diệp Sơ Dương nghi hoặc nhếch mày hỏi.
Lúc này
người vẫn an tĩnh ở trên cây. Thường Tĩnh: “.........”
Không biết có phải anh bị ảo giác hay không, nhưng khi nghe thấy bốn chữ “Tiện sát người khác”, hình như Diệp Sơ Dương có nghiến răng nghiến lợi.
Tuy rằng bản thân anh không biết gì nhiều về Diệp Tu Bạch, nhưng cũng nghe nói qua quan hệ giữa Mạc thiếu tướng và Diệp Tam Gia đúng là không tồi.
Chà.
Nghĩ đến mà nói, cái tên vãn bối Diệp Sơ Dương này khi thấy ánh mắt của chú út nhà mình nhìn Mạc thiếu tướng, hình như là ghen. Cũng không phải chứ???
Nghĩ vậy, Thường Tĩnh gật gật đầu.
Tuy Diệp Sơ Dương luôn cho người khác cảm giác thật đáng tin cậy, nhưng dù gì cũng chỉ là một tên nhóc hai mươi tuổi.
Thường Tĩnh trong đầu đang nghĩ một số chuyện linh tinh.
Ngân Tư Phỉ khi nghe đến những lời nói của Diệp Sơ Dương hiển nhiên có một chút hơi bất ngờ, “Ngươi tin tưởng quan hệ giữa Diệp gia và Mạc gia đến vậy sao? Nên biết rằng, thế gian không có tình bạn vĩnh hằng, mà chỉ có lợi ích vĩnh cửu mà thôi.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương không nói gì mà chỉ cười như không cười nhìn chằm chằm vào cô ta một lúc, cuối cùng cười nhạt nhạt phản bác “Nếu thật sự đúng như lời cô nói, cô cảm thấy cô còn có thể xuất hiện ở chỗ này sao? Lẽ ra lúc trước cô nên dùng thủ đoạn không đổ máu, đem Diệp gia chúng tôi mà mời chào thuộc hạ của anh ta, không phải sao?”
Diệp Sơ Dương cũng không phải kẻ ngốc, sẽ tin rằng Ngân Tư Phỉ nói những lời nào thì là những lời đó.
Ya, không đúng, người đang đứng trước mặt này có phải là Ngân Tư Phỉ hay không thì phải chờ kiểm chứng mới biết được.
Ngữ khí cũng ngôn ngữ của Diệp Sơ Dương tràn đầy ý trào phúng, tức khắc làm cho Ngân Tư Phỉ nhăn mi lại.