Edit: Tử Đằng“Chị cảm thấy Diệp gia chúng tôi xem thường chị ư?” Diệp Sơ Dương cười nhạo một tiếng.
Nếu lúc trước, khi Diệp Sơ Dương nhìn thấy Lương Cẩm Tú, chỉ là đơn thuần cảm khái người phụ nữ này, nhưng giờ phút này trong ánh mắt của cô lại tràn đầy sự trào phúng “Có một số việc, tôi nên nói cho chị biết.”
“Đầu tiên, chị cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, chẳng có một cái ưu điểm gì, nhưng chỉ cần chú út tôi thích chị, tôi tuyệt đối sẽ không nói một câu. Nhưng hiện tại, mọi chuyện đều đã quá rõ ràng, chú út không thích chị.”
“Thứ hai, không phải một câu giới thiệu là xong, mà sau đó còn là vấn đề có nhìn trúng hay không nữa. Không lý mà nói, chẳng lẽ chỉ cần hai người gặp mặt là đã thành một đôi? Chị ưng chú út tôi, chị cũng rất thích Diệp gia, nhưng tôi lại không vừa lòng chị. Theo lý luận trên mà nói thì cũng không có vấn đề gì.”
“Điều cuối cùng, điều quan trọng nhất. Chị làm thế nào vào được Diệp gia, chẳng lẽ trong lòng chị không có một chút động não sao? Có một số việc tôi không điều tra, nhưng chẳng lẽ tôi lại không thể không nghĩ ra chắc? Nói một câu khó nghe, xét về hoàn cảnh, chị có chút quan hệ Diệp gia cũng chỉ có thể nhờ Mạc gia mà thôi. Còn chị và Mạc gia có mối liên quan như thế nào, tôi không biết. Mạc lão gia mang chị đến giới thiệu cho chút út ư? Thật ngại quá, tôi không tin nổi.”
Diệp Sơ Dương thần sắc lạnh lùng nhìn đối phương, đem hết những điều không nên nói toàn bộ đều nói ra hết.
Sau khi dứt lời, cô thậm chí còn nghênh nghênh cái đầu, trên mặt mang theo ý cười nhỏ nhẹ hỏi “Chị cảm thấy những lời tôi nói có lý không không?”
Có lý không?
Đương nhiên là có lý rồi.
Lương Cẩm Tú đương nhiên là biết đáp án này. Nhưng lúc này cô không muốn trả lời Diệp Sơ Dương một chút nào.
Cô hung hăng hít một hơi thật sâu, xách ví lên, xoay người đi thẳng.
Thấy vậy, ánh mắt Diệp Sơ Dương xẹt qua ly nước chanh và Cappuchina trên bàn, chậc một tiếng, sau đó lại lần nữa ngồi xuống ghế, lười biếng gọi một câu “Phụ vụ, tính tiền.”
Sau khi tính tiền,
Diệp Sơ Dương đi khỏi quán cafe, chân chưa đi được mấy bước, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc quần tây đen hết sức quen thuộc. Không ai khác chính là Diệp Tu Bạch.
Diệp Tu Bạch đứng ở khoảng cách không xa phía trước, Diệp Sơ Dương nghiêng nghiêng đầu, nhìn người đàn ông quá đỗi đẹp trai trước mặt, nhịn không được cười nhẹ một tiếng, “Chú tới thật không đúng lúc.”
Vừa nói, Diệp Sơ Dương liền bước từng bước đến đứng trước mặt anh.
Diệp Tu Bạch rũ mắt nhìn cô, ánh mắt nhanh chóng chuyển động một vòng trên người thiếu niên, phát hiện trên người nhóc con nhà mình không có vấn đề gì, sau đó mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Xem ra lúc này đây, cuộc gặp gỡ với Lương Cẩm Tú cũng coi như nhẹ nhàng.
Diệp Tu Bạch vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, Diệp Sơ Dương đứng trước mặt đang nhìn nhìn anh, xem ra cũng đang suy nghĩ giống anh, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên một chút, khóe miệng tươi cười, “Chú nghĩ cháu và Lương Cẩm Tú vừa mới chung sống hòa bình đúng không?”
Diệp Tu Bạch: “......” Vốn dĩ thật đúng là cảm thấy thế, nhưng khi hiện tại nghe được cái ngữ khí này, liền cảm thấy chuyện hình như không đơn giản như vậy.
Nghĩ đến đây, Diệp Tu Bạch vô tội chớp chớp mắt.
Diệp Sơ Dương chỉ cười hừ một tiếng, sau đó bĩu môi nói, “Chúc mừng cháu thuận lợi đuổi được một tình địch đi. Nhưng mà cháu lại cảm thấy sợ là Lương Cẩm Tú sẽ ghi hận cháu.”
“Không cần để ý cô ta nghĩ gì.” Diệp Tu Bạch khẽ nhíu mày, “Với những người như thế, nói cũng không thông.”
“Đúng vậy, nhưng thật sự mà nói, ông nội cũng là một đồng đội heo.” Khi Diệp Sơ Dương nói đến ba chữ cuối cùng, còn nhịn không được, vẫy vẫy tay.