Edit: Tử ĐằngTúc Thất sau khi chở Diệp Sơ Dương đến quán bar, rất là nghiêm túc hỏi một câu, “Cửu Thiếu, thật sự không cần tôi ở lại sao?”
Diệp Sơ Dương vô ngữ nhìn anh ta một cái, “Tôi chỉ là đi gặp bạn thôi mà. Anh làm gì mà khiến cho tôi giống như là đang đi đánh nhau vậy.”
Túc Thất: “............” Cái này thật sự không phải là không tin cậu!
Nhưng, những điều Túc Thất đang nghĩ trong lòng khẳng định là không thể nói ra.
Vì thế, dưới ánh mắt cạn lời của Diệp Sơ Dương, Túc Thất hắc hắc cười một tiếng, rồi lái xe đi.
Không ngờ là, đôi khi giác quan thứ sáu của Túc Thất cũng thật chuẩn xác.
Sau khi Diệp Sơ Dương cáo biệt Túc Thất liền trực tiếp đi vào quán bar. Lại nói, cái quán bar này cũng chính là quán bar mà lúc trước Diệp Sơ Dương và Ôn Phi Vũ thường hay gặp mặt – quán bar Truy Quang. Cũng là nơi đã gặp Hằng Việt.
Đi vào ngồi xuống vị trí quen thuộc, Diệp Sơ Dương gác chân lên bàn trà, ngước mắt nhìn về thanh niên phía đối diện.
Ôn Phi Vũ vừa thấy Diệp Sơ Dương đến, trên mặt tươi cười đều không ngăn được, “Lâu lắm rồi không gặp, cậu mang khí chất đi đường hình như vẫn không có gì thay đổi nhỉ.”
Diệp Sơ Dương: “Phải không? Xem ra hình tượng của tôi trong lòng anh thật sự rất cao thượng.” Vừa nói, cô vừa búng tay một cái với một nhân viên phục vụ đi ngang qua, ý kêu đối phương mang phao ly trà lại đây.
Ôn Phi vũ nghe thấy năm chữ “phao ly trà lại đây” thì hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.
Liền trên mặt tươi cười kia đều cứng đờ.
Anh ngoáy ngoáy lỗ tai, dùng biểu tình thập phần không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Diệp Sơ Dương, “Lần trước tới quán bar, cậu uống nước chanh, lần này tới quán bar, cậu kêu người ta mang ly trà tới là có ý gì chứ? Có thể tôn trọng quán bar hay không vậy?”
Cái này vẫn chưa làm cho Ôn Phi Vũ khiếp sợ.
Khiếp sợ nhất chính là, quán bar này như thế lại đúng thật là có loại trà này.
Trong nháy mắt, Ôn Phi Vũ cảm thấy quán bar này không phải quán bar đúng nghĩa.
Đối với trấn động của Ôn Phi Vũ, Diệp Sơ Dương vẫn
bình tĩnh, cô thần sắc nhàn nhạt liếc đối phương một cái, sau đó thả lỏng người trên ghế sofa, híp mắt giải thích “Anh không biết tôi có người nhà quản à. Lúc trước tôi có hứa với chú út là uống trà là chỉ uống trà. Dù sao thì nước chanh với trà cũng không có gì khác nhau.”
Cậu ta đã nói như vậy, đúng thật là cũng không có gì sai.
“Cậu cũng nghe lời chú út của cậu quá ha, chúng ta thân là đàn ông, không thể như vậy.” Ôn Phi Vũ nghiêm túc bắt đầu cùng với Diệp Sơ Dương nói nhảm thật tình.
Xem bộ dạng này, chắc chắn là đang muốn dạy bảo Diệp Sơ Dương tốt một chút đây.
Đối với việc này Diệp Sơ Dương chỉ nhàn nhạt nhướng mày, trực tiếp nói một câu phá hỏng bầu không khí “Anh nói như vậy, khác nào nói Diệp Tu Bạch không phải đàn ông.”
Sau khi nói xong câu đó, Diệp Sơ Dương nhìn phớt qua Ôn Phi Vũ bị điểm trúng huyệt, không chút do dự mà trực tiếp đâm thêm một nhát, “Như anh nói, người làm chủ trong nhà anh, hẳn cũng không phải là đàn ông chứ?”
Ôn Phi Vũ: “.........”
Cái kia, đúng là không thể nói bừa nói đại một câu thật.
Hơi có điểm chua xót.
Ôn Phi Vũ yên lặng sờ sờ mũi, im miệng không nói lời nào.
Vừa thấy cái dạng này của Ôn Phi Vũ, Diệp Sơ Dương liền biết mình đã nói đúng. Cô cười như không cười nhìn Ôn Phi Vũ, lại tiếp tục đâm thêm nhát nữa hỏi “Thế nào, anh cảm thấy tôi nói có lý hay không?”
Ôn Phi Vũ: “........ có lý, đặc biệt có lý.”
Quả thực càng không thể có đạo lý.
Càng nghĩ càng chua xót mà.
Ôn Phi Vũ khoanh tay, dưới tình huống này, chỉ có thể tự đau lòng chính mình mà thôi.