Edit: Tử ĐằngCậu không biết tôi là ai ư?
Diệp Sơ Dương nghe thấy câu nói kinh điển này, mí mắt lười biếng cũng phải mở to lên một chút.
Ánh mắt cô lướt qua người cô gái kia, nhưng mà cũng đúng lúc này, những người đang ngồi yên ở ghế dài đằng kia xem diễn dường như thấy có điều gì đó không thích hợp, lập tức liền đi đến trước mặt đám người Diệp Sơ Dương.
Trong đó có một người đàn ông khoảng hai mấy tuổi nhìn thấy Diệp Sơ Dương muốn đi, không chút suy nghĩ liền tiến lên một bước, xô Diệp Sơ Dương trở lại vị trí ban đầu, hắn đứng trước mặt thiếu niên, tiếng nói thô thiển, “Kỳ tỷ của bọn tao mời rượu chúng mày là đã cho chúng mày mặt mũi, mày còn định không uống? Tao nói cho mày biết, nếu hôm nay mày không uống thì đừng hòng rời khỏi nơi này.”
Diệp Sơ Dương không ngờ đám người trước mắt này còn động tay động chân.
Cô chậm rãi từ trên ghế đứng lên, khoanh tay, thần sắc lạnh băng nhìn mấy người trước mặt, “Nói không uống, các người nghe không hiểu tiếng người phải không?”
Một bên Ôn Phi Vũ không ngờ tình hình hiện tại lại biến thành trường hợp như thế này.
Anh nhanh chóng đến bên cạnh Diệp Sơ Dương, túm chặt một cánh tay đối phương, nhíu mày hỏi “Cậu có sao không?”
“Tôi không sao.” Diệp Sơ Dương nhẹ giọng nói, nhưng trong lúc này ánh mắt đều dừng trên người đám thanh niên trẻ tuổi kia. Mấy thanh niên này bị ánh mắt giết người của Diệp Sơ Dương quét qua, lại không tự chủ được mà thân mình run lên một chút.
Tên thanh niên hồi nãy đưa tay đẩy Diệp Sơ Dương, chú ý đến ánh mắt của Diệp Sơ Dương, trong lòng nén giận một cái, liền đập vỡ một chai bia, đột nhiên xô đổ hết mọi thứ trên bàn.
Sau đó cầm mảnh cổ chai nhắm ngay Diệp Sơ Dương, “Được lắm, ánh mắt kia của mày là ý gì? Tao cho mày biết, hôm nay mày nhất định phải uống hết chỗ rượu này cho tao.”
Diệp Sơ Dương nhìn người thanh niên trẻ tuổi đang thể hiện sự hung ác của mình ra tới, trong ánh mắt nhanh chóng hiện lên một tia bực bội. Ngay sau đó liền không chút do dự nhấc chân lên đá một phát vào cổ tay của thanh niên.
Người thanh niên không ngờ Diệp Sơ Dương lại có động
tác như vậy.
Trong nháy mắt chỉ cảm thấy thật đau, sau đó miếng cổ chai từ trong tay liền bay ra ngoài.
Tên thanh niên đồng bọn nhìn thấy một màn như vậy, sửng sốt một giây, sau đó cũng không chút suy nghĩ lập tức cầm chai rượu bên cạnh ném về phía Diệp Sơ Dương.
Ôn Phi Vũ thấy vậy, đôi mắt trừng lớn.
Anh thì thầm một tiếng, một chân đá vào trên một thân người đứng gần mình nhất, “Được lắm, con mẹ mày, còn muốn cái quái gì nữa, uống rượu là đã nể mặt chúng mày rồi, không uống rượu chúng mày còn muốn ép người uống đúng không?”
Ôn Phi Vũ cười lạnh một tiếng, liền đập vỡ đầu một chai bia còn nguyên, hướng tới miệng người nọ mà rót.
Vốn dĩ miệng chai bị vỡ, nên trên bề mặt miệng chai lởm chởm vết sắc nhọn, lúc này người bị Ôn Phi Vũ bóp miệng ép uống, trên miệng đầy máu.
Thấy thế, Ôn Phi Vũ mới cười khẩy, đem chai bia ném sang một bên.
“Con mẹ mày, lúc ông đây còn lăn lộn trong này thì con mẹ chúng mày chỉ là cái rắm thôi.” Vừa nói, Ôn Phi Vũ lại không chút do dự đạp một chân.
Ôn Phi Vũ năm đó nổi tiếng ăn chơi trác táng ở đế đô, đã gây chuyện nhiều đến nỗi không đếm xuể. Mặc dù mấy năm nay đã thay đổi rất nhiều, nhưng điều đó cũng không có nghĩa anh không còn nhớ tính cách của mình năm xưa.
Diệp Sơ Dương đứng trước mặt anh, anh còn phải xem sắc mặt, chứ đừng nói gì đến việc động tay động chân với Diệp Sơ Dương, con mẹ nó.
Ai cho con mẹ chúng mày dám to gan như vậy.
Tên thanh niên hồi nãy bị Ôn Phi Vũ đá vừa mới đứng dậy, đã nhìn thấy Diệp Sơ Dương đứng lạnh lùng ngay trước mắt anh ta, còn toàn bộ mấy người trước mặt cô đều nằm xõng xoài.