Edit: Tử Đằng“Cháu cảm thấy quan hệ của chúng ta có muốn giấu cũng không được rồi. Nhưng cái này không phải là do cháu ảo giác đấy chứ.”
Diệp Sơ Dương thật nghiêm túc nhìn chú út nhà mình, đôi mắt đào hoa liền cứ như vậy mà nhìn thẳng đối phương, dường như rất muốn tìm được một biểu tình nào khác trên mặt đối phương.
Nhưng thật đáng tiếc, là không thấy.!
Diệp Sơ Dương sờ sờ mũi, không thể nhịn được nữa, chọc chọc người đàn ông, nhỏ giọng bực bội, “cháu nói chú, vì cái gì mà sao một chút phản ứng cũng đều không có? Chú chẳng lẽ không khẩn trương một chút sao?”
Diệp Sơ Dương trước khi yêu Diệp Tu Bạch, không thể nào hiểu rõ tính cách của anh. Cả ngày chỉ thấy một khuôn mặt nghiêm trang, lạnh lùng. Sau khi yêu rồi, hai người thậm chí còn thường xuyên ở bên nhau, cô mới biết được sự bình tĩnh của cái tên Diệp Tu Bạch này.
Hoặc cũng có thể nói là một người đàn ông tâm cơ.
Vĩnh viễn trên mặt không lộ nửa điểm thanh sắc.
Hiện tại cũng giống như vậy.
Diệp Sơ Dương có điểm thất bại nhìn chằm chằm anh, còn Diệp Tu Bạch lại chỉ nhàn nhạt cười, anh đưa tay xoa xoa đầu nhóc con nhà mình, ánh mắt nghiêm túc, giọng nói trầm thấp, “Sau khi đã xác định sẽ ở bên cậu mãi mãi, tôi cũng đã nghĩ kỹ đến kết quả rồi. Cho nên cho dù chuyện yêu đương giữa tôi và cậu có bị phơi ra, tôi cũng có chuẩn bị.”
Vừa nói, Diệp Tu Bạch vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô, “Không có gì phải khẩn trương. Quan hệ giữa chúng ta cũng đủ vững chắc, cho nên không sao cả. Dù như thế nào đi nữa, tôi cũng không bỏ rơi cậu.”
Đôi khi, Diệp Sơ Dương cảm thấy bỗng nhiên chú út nhà mình nói ra những lời yêu thương âu yếm như vậy, lực sát thương thật sự là quá lớn.
Hiện tại là như thế đó.
Lúc trước cô còn lo lắng cho Diệp Tu Bạch, nếu như chuyện tình cảm của bọn họ bị phơi ra sẽ phải làm sao giờ, nhưng giờ thì cô bỗng nhiên cảm thấy dù có bị người ta biết đi chăng nữa cũng chẳng sao cả.
Trước sau gì Diệp Tu Bạch cũng bồi chính mình.
Cứ như vậy, cô dễ như trở bàn tay mà cảm động thành cẩu rồi.
Diệp Sơ Dương im lặng một lúc sau đó thở dài
một hơi, cuối cùng cũng chỉ có thể nhận tài.
Cái tên Diệp Tu Bạch này, dù ở phương diện nào, cũng đều rất lợi hại thì phải.
Không thể không thừa nhận, vì câu nói vô cùng đơn giản của Diệp Tu Bạch, Diệp Sơ Dương trong nháy mắt từ trên cao rơi độp xuống dưới.
Trong lòng cô không hề áp lực, tiếp tục lướt bình luận của các fans.
- --- “Chà, tôi có thể nói gì nữa đây???”
- --- “ Đầu tiên, tôi thật sự muốn khích lệ dũng khí của chủ thớt một chút. Cuối cùng thì Diệp công tử và chú út của cậu ta...”
- --- “Woa, tôi nghiêm túc quan sát Diệp công tử trong hai cái video phát sóng trực tiếp, phát hiện ra bác chủ thật là không có nói sai. Mặt khác, ở cái video sau, khi Diệp công tử nhắc tới chú út, trong mắt thật sự là có những ngôi sao nhỏ á.”
- --- “Tôi chỉ nghĩ là, nếu Diệp công tử và chú út thật sự ở bên nhau, đấy chính là loạn luân. Nếu là như vậy thì Diệp công tử đúng là cả đời cũng không tẩy sạch được vết nhơ, thậm chí còn có khả năng bị phong sát.”
- --- “Lầu trên nói có lý. Tuy tôi hâm mộ Diệp công tử và chú út, nhưng nghiêm túc mà nói, trong thế giới hiện thực này, tôi thật sự không hy vọng họ là một đôi. Không phải vì thấy hai người bọn họ không thích hợp mà đơn thuần là không muốn bọn họ bị thương.”
- --- “Fans của Diệp Sơ Dương, chỉ số thông minh đều thấp như vậy sao? Còn nói loạn luân? Còn lo lắng? Diễn hơi lố rồi đó. So với chủ tử của các người còn tốt hơn nhiều, thật là cười chết tôi đi mà.”
- --- “Thằng lầu trên mày nói cái gì? Chúng tao làm chuyện chúng tao. Có liên quan đến mày à? Diễn lố? Tốt nghiệp trường kịch nào?”