Diệp Sơ Dương đã đưa ra một đáp án chính xác về vấn đề này của Nhậm Hạ Văn.
“Đã giải quyết xong rồi, chị Nhậm không cần lo lắng nữa. Có thể bỏ hồ lô xuống rồi.” Diệp Sơ Dương gọi luôn điện thoại cho đối phương dặn đi dặn lại: “Tốt nhất là chị đốt hồ lô đi.”
Nghe vậy tất nhiên là Nhậm Hạ Văn nhất nhất làm theo.
Sự hiểu biết mà Diệp Sơ Dương thể hiện cùng với việc giải quyết đào hoa sát cho mình đã đủ để Nhậm Hạ Văn nhìn Diệp Sơ Dương bằng con mắt khác, hơn nữa còn vô cùng tín nhiệm cô.
Sau khi gác máy, Diệp Sơ Dương liền đi nghỉ.
Mấy ngày sau đó, Diệp Sơ Dương tận tâm tận lực làm cô đầu bếp một tuần liền cho tên Diệp Tu Bạch này.
Cảnh quay của cô không còn nhiều nữa, sắp kết thúc vai diễn rồi.
Ngày thứ ba là cảnh quay cuối của cô.
Nhân viên của đoàn làm phim vẫn đang chuẩn bị đạo cụ và bối cảnh nên Diệp Sơ Dương ngồi một bên nói chuyện với Triệu Vũ Hành, ngón tay cô vô thức nghịch ngợm một món đạo cụ~~
Đó là một khẩu súng lục màu đen.
Ánh mắt của Triệu Vũ Hành không biết đã đặt lên ngón tay của cậu thiếu niên từ bao giờ.
Tay của Diệp Sơ Dương đẹp như con người cô vậy, đây cũng là lý do vì sao khi cô live stream trên COCO lại có nhiều người theo dõi vì bàn tay của cô đến thế.
Lúc này, Triệu Vũ Hành đang quan sát năm ngón tay thon dài trắng ngần của cậu thiếu niên đang nghịch khẩu súng lục, khẩu súng hoàn chỉnh trên tay cậu chỉ trong tích tắc đã biến thành một đống linh kiện.
Ngay giây sau, đống linh kiện kia lại được lắp lại thành một khẩu súng hoàn chỉnh.
Triệu Vũ Hành không kiềm được thốt lên: “Diệp Tử, hình như cậu rất hiểu về súng?”
Khi nghe thấy lời này, Diệp Sơ Dương bỗng ngây ra một lúc rồi ánh mắt hướng vào tay mình, nhìn thấy khẩu súng trong tay cô mới vỡ lẽ.
Cô cười cười với Triệu Vũ Hành, đang định nói cái gì đó thì bỗng nghe thấy giọng của đạo diễn Từ Đại Lực vọng tới...
“Hai cậu kia, chuẩn bị đi!”
Thấy vậy, hai người họ không nói về chuyện súng nữa mà lập tức từ ghế đứng phắt
dậy chuẩn bị diễn.
*
Dưới ánh hoàng hôn, người đàn ông trẻ tuổi mặc chiếc áo khoác màu đen đang đứng lặng trước một ngôi mộ.
Trên ngôi mộ có một tấm ảnh.
Tạ Mục Hàm đứng lặng thinh, hai tay buông thõng xuống bên mép quần, anh cứ im lặng nhìn người trong tấm ảnh, giọng nói thanh nhã lại dường như đang cười, hoàn toàn không nhận thấy sự lo lắng hay hoảng sợ khi nhận được lệnh truy nã của phía cảnh sát.
Anh cười lẩm bẩm: “Anh à, anh luôn là anh hùng trong lòng em.”
“Cám ơn anh vì năm xưa đã kéo em ra khỏi địa ngục sâu thẳm, chỉ tiếc là em không thể trở thành người đàng hoàng như ý nguyện của anh.”
“Cô ta không nên hại anh.”
“Em chưa từng hối hận, giết cô ta thì em sẽ mang tội danh giết người cả đời nhưng không giết cô ta thì em vĩnh viễn không giải được nút thắt trong lòng.”
“Em biết anh yêu cô ta, nhưng cô ta không xứng!”
“Em tự thú rồi, cảnh sát sẽ sớm tới đây thôi, đám người cảnh sát đều vô cùng lợi hại, giống như anh vậy.”
“Anh à, có lẽ sau này không còn cơ hội tới thăm anh nữa rồi, anh phải ổn nhé, em cũng sẽ ổn thôi.”
Từng câu nói buông xuống, trên mặt Tạ Mục Hàm vẫn nở một nụ cười nhã nhặn, vậy nhưng hai dòng nước mắt lại cứ chảy xuống, anh ngước mắt lên nhìn ánh tà dương, trước mắt lại hiện ra cảnh tượng năm xưa cùng nói chuyện với người anh họ của mình.
Nếu cứ sống những ngày tháng ấy thì tốt biết mấy.
Tiếc thay, đây chỉ là hư vọng mãi mãi không thể thành hiện thực.
Tạ Mục Hàm tự cười giễu.