Thấy Lục Cảnh Hoành tiến tới mỗi lúc một gần, Túc Nhất càng cảm thấy cảm khái.
Cho tới khi hai người một cao một thấp bước tới trước mặt.
"Diệp tam gia, sao hôm nay tới sớm thế?" Lục Cảnh Hoành vừa nói vừa giơ tay vỗ đầu đứa cháu mình, Lục Diệc Nhiên chạy tưng tưng tưng tới bên cạnh Diệp Sơ Dương, cười hì hì thò tay cho vào trong lòng bàn tay đối phương.
Diệp Sơ Dương cúi đầu nhìn cậu nhóc, Lục Diệc Nhiên cười giống như một đứa ngốc.
Người đàn ông đứng bên cạnh Diệp Sơ Dương nhìn có vẻ thờ ơ liếc mắt nhìn đứa lùn đứng bên cạnh tên nhóc nhà mình, trong đôi mắt phượng hẹp dài giống như có thứ gì đó thoáng qua nhưng lại giống như sao băng trong bầu trời đêm vụt qua chớp nhoáng, nhanh tới nói không ai nắm bắt được.
Sau đó anh ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, lạnh nhạt nói: "Lục Nhị gia tới sớm gớm."
"Thằng nhóc nhà tôi muốn tới xem."
"Ừ, thằng nhóc nhà tôi cũng muốn tới xem." Diệp Tu Bạch lạnh nhạt nói, sau đó lại quay đầu nhìn về phía người thiếu niên mặt đần thuộn vì câu nói của anh: "Thẻ trong tay cậu, không cần xót tiền."
Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, chậm rãi "ồ" một tiếng.
Có điều lúc này đây, tâm tư của cô không đặt ở việc tiêu tiền.
"Thằng nhóc" mà Diệp Tu Bạch nói là chỉ cô sao?
Diệp Sơ Dương bĩu môi, có chút không hài lòng. Nếu như cô vẫn còn là Diệp Sơ, lúc này cũng tầm tuổi Diệp Tu Bạch, cùng lắm nhỏ hơn hai ba tuổi. Quan trọng là cùng vai vế, đâu có như bây giờ, người ta là trưởng bối.
Có điều...
Trưởng bối cho tiền tiêu, điểm này rất tuyệt.
Nghĩ tới đây, Diệp Sơ Dương lập tức vui vẻ gật đầu: "Biết rồi."
Thiếu niên vừa dứt lời, một giọng nói thấp trầm vô cùng hồn hậu lập tức vang lên: "Lục Diệc Nhiên, thẻ của cậu con cũng đang cầm. Lát nữa nhớ chọn cho anh Diệp của con một ít phỉ thúy làm quà, biết chưa hả?"
"Cậu yên tâm! Con rất giỏi tiêu tiền!" Lục Diệc Nhiên cười hì hì một tiếng, rút một tay ra vỗ ngực bảo đảm, sau đó quay
đầu nói với Diệp Sơ Dương: "Anh, cậu em nói rồi, ơn cứu mạng phải bảo đáp, vì thế lát nữa anh ưng ý phỉ thúy nào, tuyệt đối đừng khách sáo với em! Cậu em rất nhiều tiền!"
Diệp Sơ Dương: "..."
"Không cần, nhà họ Diệp cũng có tiền."
Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng lướt qua gương mặt tuấn tú của Lục Cảnh Hoành, bỗng nhiên bật cười một tiếng quay đầu nói với Diệp Sơ Dương: "Biết không?"
Diệp Sơ Dương: "..."
Vì thế bây giờ là sao, thi nhau cho cô tiền tiêu?
Thiếu niên chớp mắt một cách ngây thơ, dưới ánh mắt nhìn ánh mắt nhìn người chết của Diệp Tu Bạch, cuối cùng vẫn gật đầu.
Thấy vậy, người đàn ông vừa rồi vẫn còn tỏa khí lạnh mùa đông bây giờ lập tức trở thành mùa xuân ấm áp.
Diệp Tu Bạch tâm trạng thoải mái vô vai nhóc con nhà mình: "Đi chơi đi, có việc gì cứ tới tầng ba tìm tôi."
"Vâng." Diệp Sơ Dương gật đầu.
Vì bất luận Diệp Tu Bạch hay Lục Cảnh Hoành đều là khách vip siêu cấp, bởi vậy đều có phòng riêng trên tầng ba dùng để nghỉ ngơi.
Dù sao thì thời gian giao dịch đá thô phỉ thúy của nước M kéo dài tận mười ngày, nếu như cứ ở đây lượn lờ mười ngày sẽ rất mệt.
Đồng ý với Diệp Tu Bạch, Diệp Sơ Dương cũng không hề do dự, sau khi được Lục Cảnh Hoành đồng ý liền dẫn cậu nhóc Lục Diệc Nhiên đi lượn lờ ở tầng một.
Đương nhiên, đối với Diệp Tu Dương, thực ra cũng không coi là lượn lờ.