Diệp Tu Bạch cao hơn Diệp Sơ Dương một cái đầu, có thể dễ dàng nhìn thấy bàn tay nhỏ mềm mại như không xương thò ra đặt lên bàn tay to của anh, cố sức gỡ ngón tay đang giữ chặt.
Ngón tay của Diệp Sơ Dương vừa trắng vừa thon, và đặc biệt mềm mại.
Trong trí nhớ, dường như Diệp Tu Bạch chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Anh im lặng chớp mắt, sau đó buông tay ra: "Cậu đi chuẩn bị đi."
"Ồ." Diệp Sơ Dương thấy đối phương rút tay, vội rút nón của mình trở về vị trí ban đầu, sau đó đi vào thang máy.
Sau mười mấy phút, Diệp Tu Bạch và Túc Nhất kẻ trước người sau tiến vào phòng của Diệp Sơ Dương.
Thiếu niên trong phòng bếp nghe thấy tiếng động bèn ló đầu ra ngoài, nói: "Để đồ vào trong đây đi. Ồ, chú út qua đây nhặt rau hộ cháu."
Túc Nhất đang dồn toàn bộ sự chú ý vào câu cuối cùng của Cửu thiếu nhà mình: "...???"
Lúc nãy Cửu thiếu nhà mình vừa nói gì vậy?
Nhờ Tam gia của bọn họ, gia chủ của nhà họ Diệp nhặt rau?
Túc Nhất cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Nhưng mà, anh ta vẫn chưa kịp mở miệng, liền thấy Tam gia nhà bọn họ cởi chiếc áo vest màu đen trên người, ném đại lên ghế sofa, sau đó sắn tay áo đi vào bếp.
Túc Nhất: "..."
Im lặng hai giây, Túc Nhất nhanh chóng mang nguyên liệu lấy được ở nhà bếp của khách sạn dọn vào căn bếp nhỏ ở đây.
Trước khi đi hắn vẫn suy nghĩ trong lòng: hình như Tam gia nhà bọn họ bị kéo xuống khỏi thần đàn rồi.
*
Căn bếp trong phòng không lớn lắm, hai người Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch đứng trong kia, có chút cảm giác chật chội.
Diệp Sơ Dương chỉ cảm thấy hơi thở của người đàn ông bên cạnh đang vây quanh thân thể mình.
Cô đưa một bắp cải trắng to đến cạnh người đàn ông trong vô thức: "Bắp cải ngâm giấm chua."
"Được." Diệp Tu Bạch đón lấy bắp cải theo thói quen, mở từng lá cải ra rửa sạch.
Trong thoáng chốc, cả căn bếp chỉ nghe được tiếng nước chảy và tiếng hít thở của hai người.
"À, đúng rồi." Bỗng Diệp Sơ Dương nhớ ra chuyện gì đó, đặt cánh gà trong tay xuống nói: "Chú út có biết đám người
ra tay với Lục Diệc Nhiên ngày hôm qua là ai không?"
Nghe vậy, động tác của Diệp Tu Bạch tạm ngừng đôi chút, sắc mặt bình thường ngẩng đầu nhìn cô, "Không biết."
Thật không biết sao.
Hôm qua hai kẻ kia được người của anh bắt về sau đó bị Lục Cảnh Hoành đưa đi, cho nên liên quan đến thông tin của hai gã to con đó, Diệp Tu Bạch vẫn chưa hỏi rõ, đương nhiên không biết.
Người đàn ông trả lời xong xuôi, ngập ngừng một lát, đột nhiên mở miệng hỏi tiếp: "Cậu rất thích thằng nhóc lùn kia sao?"
Diệp Sơ Dương dùng thời gian một giây để suy nghĩ thằng nhóc lùn trong miệng Diệp Tu Bạch thốt ra chính là Lục Diệc Nhiên.
Vì vậy, cô gật đầu, "Nhiên Nhiên rất đáng yêu."
Nói sao thì Diệp Sơ Dương vẫn là phụ nữ, thấy những thằng nhóc xinh đẹp đương nhiên phải yêu thích rồi.
Chỉ là, hiển nhiên Diệp Tu Bạch không nghĩ thế.
Người đàn ông nhướng mày, mở miệng nói như sét đánh ngang tai, "Nó còn nhỏ lắm, không thích hợp với cậu."
Diệp Sơ Dương: "?"
Câu này sao nghe có chút kì quái?
Vẫn chưa để Diệp Sơ Dương kịp làm rõ vấn đề, người đàn ông nói tiếp, "Nhà họ Lục sẽ không đồng ý hai người đến với nhau đâu."
Diệp Sơ Dương: "..."
Thiếu niên trầm mặc hai giây, nhìn người đàn ông trước mặt một cách vô cảm: "Lục Diệc Nhiên mới mười tuổi, cháu có tìm nó làm người yêu, thì sẽ phạm pháp đó?"
"Còn nữa." Ngập ngừng đôi chút, Diệp Sơ Dương nói tiếp: "Thì ra khẩu vị của chú út nặng đến mức độ này rồi à?"
"Vợ nuôi từ bé." Diệp Tu Bạch phán.
"Nhưng cháu thích người lớn tuổi như chú." Diệp Sơ Dương tiếp tục phản bác với vẻ mặt vô cảm.