Thiếu niên xoa mũi, lặng lẽ nhìn người đàn ông đang cầm bánh kem.
Trong lòng tức tối.
Có điều nghĩ tới việc bánh kem của mình bị ăn như vậy, Diệp Sơ Dương lại có chút không cam lòng.
Cô ghé sát tới trước mặt anh, nhướng mày hỏi: "Có ngon không?"
"Ngon!" Về vấn đề ăn uống, Diệp Tu Bạch vẫn luôn có sao nói vậy. Hơn nữa trong mắt anh, tài nấu nướng của thằng nhóc nhà mình đúng là rất đáng khen ngợi.
Diệp Sơ Dương nghe trả lời như vậy, hài lòng gật đầu, sau đó lại mặt dày hỏi một câu: "Vậy chú út có thích cháu không?"
Hành vi này của Diệp Sơ Dương chỉ đơn thuần là trêu ghẹo khoái nhất thời, nhưng hậu quả thì khó lường trước được.
Tuy nhiên lúc này cô vẫn không hề hay biết đạo lý đó.
Diệp Tu Bạch đặt chiếc thìa nhỏ trong tay xuống.
Ngẩng đầu nhìn cô, nhìn một hồi lâu mới nói: "Tôi không thích đàn ông."
Không thích đàn ông?
Vậy trước kia ai nói với Diệp lão...
Đợi chút, Diệp Tu Bạch hình như từ đầu chí cuối đều không nói anh ta thích đàn ông?Cô còn nhớ lúc đó chú út nhà mình trả lời thế này: Con không thích đàn bà.
Vì thế...
"Chú thích người chuyển giới???" Diệp Sơ Dương mặt ngây thuỗn hỏi.
Diệp Tu Bạch: "..." Thực ra anh chỉ đơn giản là tính tình lãnh đạm thôi, như vậy không được sao?
Anh liếc mắt nhìn cô, cuối cùng nuốt lời giải thích xuống bụng. Bây giờ anh không muốn nói chuyện với đối phương.
***
Ngày hôm sau là ngày thứ tư trong chuỗi hoạt động giao dịch phỉ thúy của nước M. Theo thường lệ, hôm nay sẽ là ngày đầu tiên tiến hành đấu giá, cũng sẽ là ngày đầu tiên tiết lộ những khối đá thô kia sẽ rơi vào tay ai.
Diệp Sơ Dương rất quan tâm tới chỗ đá thô của mình, bởi vậy ngay từ sáng sớm đã bò dậy khỏi giường.
Vừa bước vào nhà tắm tắm gội xong, thay một bộ đồ sạch sẽ, sau đó mới nhét thẻ phòng vào túi, bước ra ngoài.
Cô bước tới phòng bên cạnh, cầm một thẻ phòng bên, "xoẹt" một cái, Diệp Sơ Dương đẩy cửa bước vào.
Diệp Tu Bạch hình như mới tắm xong, chỉ mặc một chiếc áo
tắm màu đen, đai thắt hờ để lộ xương quai xanh và cơ bụng v-cup tinh tế, trắng quá mức.
Diệp Sơ Dương: "..." Ôi, vãi...
Cô lập tức quay đi chỗ khác, bối rối hắng giọng một tiếng: "Chú út vừa mới dậy sao?"
Diệp Tu Bạch chỉ nghe thấy tiếng động nên mới ra xem, không ngờ là thằng nhóc nhà mình. Anh liếc mắt nhìn cô, đáp một tiếng bằng chất giọng hơi khàn mang chút uể oải, sau đó lại quay người vào phòng ngủ thay đồ.
Diệp Sơ Dương thấy anh đã rời đi liền ngồi lên sofa, không nhịn nổi liền giơ tay vỗ vỗ mặt.
Cô sống tới từng này tuổi rồi, chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào ăn mặc hở hang như vậy.
Ờ, có lẽ có thể gọi là gợi cảm?
Cô rầu rĩ giơ tay bóp trán, liên tục vỗ má mình hi vọng nhiệt độ trên má mau mau hạ xuống.
Thế là, đợi tới khi Diệp Tu Bạch thay xong sơ mi và quần tây như thường ngày vẫn mặc bước ra phòng khách, anh liền nhìn thấy hai má thiếu niên hơi ửng hồng, anh nhíu mày hỏi: "Mặt cậu sao vậy? Rất đỏ."
Diệp Sơ Dương không chút biểu cảm giơ tay xoa má, tiếp tục không chút biểu cảm trả lời: "Hơi ngứa, vừa gãi mấy cái."
Trên thực tế là bị cô vỗ.
Sớm biết vậy vừa rồi không mạnh tay như thế.
Diệp Tu Bạch nghe câu trả lời như vậy, trầm ngâm một lát nói: "Trong phòng tắm có khăn sạch, thấm nước ấm đắp lên một lát đi."
"Vâng." Diệp Sơ Dương lại giơ tay xoa mặt, sau đó đi qua người anh, rẽ vào phòng ngủ của đối phương.