Diệp Sơ Dương: "..."
Lặng lẽ vài giây, Diệp Sơ Dương xòe ngón tay, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chiếc áo đó của cháu đáng giá mấy nghìn tệ đấy."
Mặc dù chiếc áo đó không phải do cô mua nhưng thân là một người nghèo kiết xác, Diệp Sơ Dương tuyệt đối không thể làm ra việc điên cuồng là vất một chiếc áo trị giá mấy nghìn tệ đi.
Đặc biệt là chiếc áo đó mặc rất thoải mái.
Diệp Tu Bạch nghe thằng nhóc nhà mình nói vậy xong liền hồ nghi nhìn đối phương.
Trong suy nghĩ của Diệp Tu Bạch, bây giờ Diệp Sơ Dương đã chính thức tiến quân showbiz, hơn nữa còn kí hợp đồng với CoCo, lại còn có thẻ đen của anh, mặc dù tiền dùng vẫn là tiền của nhà họ Diệp, nhưng chiếc áo mấy nghìn tệ chắc cũng không đáng là bao chứ nhỉ?
Lặng yên một lát, cuối cùng anh cũng hỏi: "Thực sự nghèo vậy sao?"
"Nghèo lắm, để cháu tính nhé." Diệp Sơ Dương xoa cằm, vẻ mặt nghiêm túc ngẫm nghĩ: "Tháng trước kiếm được của Coco hơn hai trăm nghìn tệ tiền thưởng, bị trừ mất bảy tám mươi nghìn, tiền còn lại lại phải lấy một phần đi bảo dưỡng xe."
Tính như vậy tiền trong tay cô chỉ còn lại hơn một trăm nghìn mà thôi.
Ngoài ra, cô còn tiện tay quyên góp cho quỹ Hi Vọng một nửa số tiền, số còn lại miễn cưỡng có thể mua được mười chiếc áo.
Còn tại sao cô lại phải quyên góp cho quỹ Hi Vọng, việc này nói ra dài dòng.
Vì gần đây cô thực sự không có thời gian đi bày sạp xem bói, vì thế chỉ đành thông qua cách khác để giảm bớt nghiệp chướng, vì thế nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Sơ Dương lựa chọn cách trực tiếp nhất.
Sau đó, tiền ào ào trôi đi hết.
Diệp Sơ Dương còn đang băn khoăn tính toán, Diệp Tu Bạch liền nghĩ tới việc gì đó, nhíu mày nói: "Tiền đóng phim."
"Cái đó à, cái đó tạm thời không dùng tới được." Diệp Sơ Dương xua tay.
"Tại sao vậy?"
"Tiền cười vợ, để lại dùng để kiếm vợ." Hơn nữa vai Tạ Mục Hàm cô diễn chỉ là nam phụ số ba, cô lại còn là người mới, vì thế tiền thù lao không nhiều.
Dù sao thì tính tới tính lui, tiền tiết kiệm của cô cũng chẳng còn bao nhiêu.
Câu
cuối cùng của Diệp Sơ Dương trả lời rất nghiêm túc, hoàn toàn không quan tâm gì tới sắc mặt của Diệp Tu Bạch.
Lặng lẽ một lát, Diệp Tu Bạch mới lạnh nhạt đáp một tiếng rồi không nói gì nữa.
Cùng đúng lúc này, trên màn hình điện tử lại xuất hiện gương mặt của người dẫn chương trình.
Sau khi người dẫn chương trình phát biểu cám ơn, đấu giá bắt đầu.
"Thích cái nào thì cứ bấm." Diệp Tu Bạch nói, sau đó dường như lại nghĩ ra điều gì đó bổ sung thêm một câu: "Tôi trả tiền."
"Chú út càng ngày càng rộng rãi." Thiếu niên cảm khái một tiếng, người khoác áo vest màu đen thư thái dựa ra sau, áo vest màu đen rơi xuống theo quán tính, cô liền giơ tay ra giữ lấy áo, bất ngờ nói: "Chú làm vậy cháu cứ có cảm giác mình được bao nuôi vậy."
Diệp Tu Bạch cảm thấy ánh mắt mình dừng lại trên người thằng nhóc nhà mình, bây giờ cũng vậy.
Anh bất giác nhìn thấy áo trên người thằng nhóc nhà mình rơi xuống, thấy bàn tay trắng quá mức của cô đang đặt ở bên ngoài áo vest màu đen hình thành sự đối lập nổi bật.
Một lát sau, anh mới nhớ ra lời mà Diệp Sơ Dương vừa nói.
Anh ngước mắt lên nhìn người thiếu niên đang ung dung ngồi trước mặt, Diệp Tu Bạch lãnh đạm nói: "Đâu có, là cậu đang nuôi tôi."
Câu nói này nếu cứ nói vậy thực ra cũng chả sai.
Dù gì thì mỗi bữa cơm của Diệp Tu Bạch đều do Diệp Sơ Dương nấu, vì thế nói Diệp Sơ Dương phụ trách cơm ngày ba bữa cho anh, dùng từ "nuôi" cũng không có vấn đề gì.