Cô gật gật đầu với Túc Nhất rồi lạnh lùng nói: “Tôi biết rồi. Cảm ơn anh vì đã nhắc nhở.”
“Cửu thiếu cứ nói đùa, đây là bổn phận của tôi.”
*
Tuy trong lòng biết rõ là Diệp Tử Húc sẽ giở trò nhưng mấy ngày sau đó đều trôi qua tương đối yên ổn.
Diệp Sơ Dương nhìn thứ nhỏ bé trong tay.
Đây là thứ cắt ra từ khối đá thô đế vương lục loại pha lê già của Diệp Sơ Dương.
Là hai cái khoá bình an.
Dùng thừng đỏ để buộc, Diệp Sơ Dương suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô vẫn quyết cầm cái khoá bình an tới bên cửa đối diện.
Có điều, cô ấn chuông một hồi mà không nghe thấy bên trong có bất cứ động tĩnh gì. Cậu thiếu niên vô thức chớp chớp mắt rồi lấy điện thoại ra gọi.
“Cửu thiếu, cậu tìm Tam gia à? Ui, Tam gia hiện không ở trong căn hộ.” Lúc này, ánh mắt của Túc Nhất chuyển động rồi dừng lại trên người của người đàn ông bên cạnh.
Diệp Tu Bạch dường như cảm nhận được ánh mắt của Túc Nhất, anh liền bình thản nói với đối phương: “Cậu đi đưa Cửu thiếu tới đây.”
“Vâng”. Túc Nhất gật đầu với Diệp Tu Bạch rồi chuyển lời của Tam gia nhà mình nói lại một lượt với cậu thiếu niên ở đầu dây bên kia.
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương cũng chẳng suy nghĩ nhiều mà đồng ý luôn.
Hơn một tiếng sau, Diệp Sơ Dương rơi vào trạng thái im lặng khi nhìn thấy tòa biệt thự trước mắt không biết từ đâu ra.
“Đây, là đâu?”
Trong vài giây ngắn ngủi, đầu óc của cậu thiếu niên hiển nhiên đã nảy ra được một đống thứ.
Ví như là Diệp Tu Bạch nuôi gái hoặc nuôi trai ở đây này.
Hoặc giả Diệp Tu Bạch giam giữ kẻ tử thù của anh ta ở đây này.
Cho Diệp Sơ Dương thêm một chút thời gian nữa thôi, đầu cô sẽ còn bật ra nhiều cái hơn nữa.
Mắt thấy khóe mắt của cậu thiếu niên ngày càng co giật một cách bất tự chủ, Túc Nhất lập tức ôm đầu.
Anh ở với Cửu thiếu nhà mình một thời gian dài như vậy nên cũng có thể coi như là có chút hiểu biết với vị Boss nhỏ này rồi.
Anh ta cười nói: “Cửu thiếu à, cậu muốn biết điều gì thì lát nữa hỏi Tam gia là được.”
Nói xong câu này, Túc Nhất liền đưa Diệp Sơ Dương đi vào
trong.
Lúc này, Diệp Tu Bạch đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách.
Túc Nhất đưa Diệp Sơ Dương tới phòng khách xong liền quay người đi ra.
“Qua đây.” Diệp Tu Bạch nói.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cũng không lề mề mà bước bước tới ngồi xuống đối diện với người đàn ông này, cô chống cằm nói: “Chú út à, chú lắm nhà thật đấy.”
“Ừm.” Người đàn ông chỉ đồng tình một tiếng rồi ngước mắt lên nhìn cô, bình thản hỏi: “Hôm nay cậu tới tìm tôi có việc gì?”
“Cháu tặng chú thứ này hay lắm.” Diệp Sơ Dương xoè đôi tay ra, chỉ nhìn thấy một khoá bình an được xâu vào trong một sợi dây đỏ, màu xanh lục bích nhìn qua đã biết là cực phẩm trong giới phỉ thuý. Diệp Sơ Dương đưa khoá bình an vào tay đối phương rồi giải thích: “Cái này là làm từ đống phỉ thuý đem về từ nước M đấy, nó phù hộ bình an, cháu tặng chú một cái, coi như là cảm tạ ơn cứu mạng của chú út.”
Diệp Tu Bạch nhìn thứ trong tay mình, sắc mặt anh có chút kỳ lạ.
Thực ra thì anh không hề tin vào những cái này.
Nhưng anh cũng không thể không thừa nhận rằng có những cái anh không tin tưởng quả thực vẫn tồn tại.
Giống như việc khi đó xảy ra vụ nổ ở sân bay, Diệp Sơ Dương tìm được Đỗ Môn.
Người đàn ông trầm mặc một hồi, cuối cùng anh vẫn nhận lấy: “Cám ơn cậu.”
“Chú út nhớ phải đeo đấy nhé!” Diệp Sơ Dương nháy mắt với đối phương: “Cháu biết là chú không tin những thứ này nhưng là cháu tặng thì phiền chú nể mặt cháu.”
Diệp Tu Bạch: “……”
“Cậu theo tôi qua đây, tôi cũng tặng cậu cái này.” Im lặng một hồi, Diệp Tu Bạch đột nhiên mở lời.