Mấy phút sau, Diệp Sơ Dương ngồi bên bàn ăn, đối diện là người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng để lộ xương quai xanh.
Không giống với bộ chén đũa bình thường đang bày trước mặt Diệp Sơ Dương, trước mặt Diệp Tu Bạch chẳng có gì cả, ngoại trừ vài tờ giấy anh ta đang cầm trên tay.
Nhìn đống đồ ăn trên bàn.
Như một bữa đại tiệc.
Cho dù về chủng loại hay tạo hình, đều tuyệt hơn nhiều so với tay nghề của Diệp Sơ Dương.
Cho đến hiện giờ, Diệp Sơ Dương vẫn chưa làm sáng tỏ tại sao Diệp Tu Bạch có thể giữ vững sự yêu thích đối với món cô nấu dưới sự khiêu khích của những món ngon này, thật là vô lý.
"Chú út không ăn sao?" Thiếu niên cắn đũa hỏi.
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch gật đầu, chỉ làm động tác gật đầu nhẹ tỏ ý với cô, tức là "cậu có thể dùng bữa". Thấy vậy, thiếu niên đang có chút đói bụng không thèm khách sáo nữa, trực tiếp càn quét đống đồ ăn trên bàn.
Hai tiếng sau, Diệp Tu Bạch buông đồ trong tay xuống, ngẩng mắt nhìn thiếu niên, hỏi ẩn ý: "Ăn no chưa?"
"Vâng." Thiếu niên nằm bò trên ghế, đôi mắt đào hoa gợn sóng đang nheo lại, khuôn mặt trắng trẻo pha lẫn chút đỏ ửng, cả con người lan tỏa hơi thở uể oải và thỏa mãn.
Người đàn ông cứ im lặng nhìn cô như thế, đáy mắt dường như lóe lên một tia sáng gì đó. Và, anh bước tới bên cạnh thiếu niên, giơ tay cầm nón của đối phương trực tiếp kéo người đứng dậy.
Động tác vừa thuần thục vừa dứt khoát.
Thoạt nhìn đã rõ được luyện ra từ vô số lần thực nghiệm.
"Nếu đã no bụng thì bắt đầu làm việc thôi." Người đàn ông tóm thiếu niên lên thì không buông xuống nữa, đi thẳng về phía bãi đậu xe.
Diệp Sơ Dương cũng thật lười biếng.
Sau khi dùng hai bàn tay kéo cổ áo phòng hờ bị siết chết, thì buông thõng hai cái chân, cứ mặc kệ chú út lôi mình đi như thế. Vừa bị lôi, vừa lên tiếng yếu ớt hỏi: "Chú út à, bây giờ chúng ta đi làm
gì vậy?"
"Lựa xe." Người đàn ông kiệm lời.
Mấy phút sau, Diệp Sơ Dương bị ném lên chỗ ghế lái của một chiếc Ferrari 599 màu đỏ.
Thiếu niên thấy vậy cũng chẳng thèm bước xuống, xoay người trực tiếp đạp lên thân xe, đôi mắt nhìn đảo một vòng xung quanh nội thất xe, sau đó cô buông lời chê bai: "Bây giờ cháu mới biết, thì ra chiếc xe chú tặng cháu lần trước chả màu mè tí nào cả."
"Tôi đưa cậu chọn, cậu tự chọn, còn trách tôi sao?" Diệp Tu Bạch liếc cô một phen.
Ai ngờ rằng, Diệp Sơ Dương của năm xưa đâu phải là Diệp Sơ, khi gặp mặt với chú út đâu còn giữ được sự bình tĩnh mà đi bứt râu hổ. Người mà Diệp Sơ Dương sợ nhất chính là Diệp Tu Bạch kia mà.
Năm đó Diệp Tu Bạch dắt cô đến gara, cho cô lựa xe.
Vì vậy, thiếu niên đang trong tình trạng sợ hãi chỉ đại chiếc Lamborghini gần mình nhất.
Cũng may trong gara xe của Diệp Tu Bạch chẳng có chiếc nào tệ.
Chứ không ai biết có khi nào bản thân Diệp Sơ Dương sẽ lựa đại chiếc Santana thì sao.
Thiếu niên đứng yên tại chỗ hồi tưởng về chuyện xưa, hiểu rằng không thể trách đối phương, vì vậy chỉ có thể gật đầu, sau đó gõ tay khởi động máy lái: "Vậy thì chiếc này đi."
Diệp Tu Bạch: "..." Sao tình cảnh này quen mắt quá vậy.
“Chắc chứ?"
“Chắc rồi." Cô nhún vai, "Chỗ này đâu có McLaren F1, thì những chiếc còn lại cũng tựa tựa nhau thôi mà."
Thiếu niên nói với giọng điệu nhẹ nhõm và nghiêm túc, nhưng trong lòng Diệp Tu Bạch có một dự cảm…
Hình như bị chê bai rồi.