"Cậu muốn xử lý hắn thế nào?"
Khi Diệp Sơ Dương vừa dứt lời, Diệp Tu Bạch trầm ngâm một lát cuối cùng vẫn chậm rãi hỏi.
Thực ra theo ý của Diệp lão là để anh toàn quyền giải quyết vấn đề này, còn Diệp Sơ Dương chỉ cần an tâm tận hưởng kết quả là được.
Đối với những căn dặn của Diệp lão, trước giờ Diệp Tu Bạch vẫn luôn rất nghe lời.
Dù sao thì đó cũng là một người mà anh vô cùng kính trọng.
Tuy nhiên anh không ngờ Diệp Sơ Dương lại muốn đích thân xử lý Diệp Tử Húc.
"Nói cho tôi biết cậu muốn dùng cách nào?" Ngón tay người đàn ông gõ nhẹ lên mặt bàn, phát ra tiếng "cộc, cộc, cộc", càng khiến cho thư phòng ngập tràn không khí nặng nề.
Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, không định nói thật kế hoạch của mình, thế là cô liền hỏi một câu mang tính tượng trưng: "Giao cho cảnh sát?"
"Ha..." Người đàn ông nghe câu trả lời như vậy liền bật cười bóng gió: "Giỡn với tôi sao?"
"Không, sao cháu dám giỡn với chú út chứ! Trời ơi, vậy cùng lắm chú cho cháu mượn hắn ta hai ngày dùng tạm, như thế được rồi chứ?"
"Được, sao lại không được." Diệp Tu Bạch khẽ cười, ánh mắt ngập tràn ánh sáng thâm sâu.
***
Diệp Sơ Dương phát hiện ra gần đây có quá nhiều phiền phức đổ lên đầu mình.
Đoàn Kiệt gửi cho cô một đoạn clip.
Nội dung của clip là ở trường quay phim "Phương Xa Có Anh", có một phóng viên khi phỏng vấn nam nữ chính của bộ phim này có nhắc tới Diệp Sơ Dương, thế là phương hướng phỏng vấn liền biến chất.
Hơn nữa lại biến thành kì quái.
Trong clip, nữ chính Tạ Linh Tê và nam chính Ngu Nhan Trạch ngồi cạnh nhau, phóng viên ngồi trước mặt hai người.
"Hai bạn trước đây từng quen biết sao?"
Nghe vậy, Tạ Linh Tê liếc nhìn nam chính bên cạnh mình với ánh mắt đầy hàm ý, nam sinh mới chỉ hai mươi tuổi đang trong độ tuổi thanh xuân, mang lại cho người ta cảm giác vô cùng dễ chịu, Tạ Linh Tê mỉm cười lên tiếng: "A Trạch chắc không biết tôi nhưng tôi từng nghe tên của cậu ấy."
Phóng viên thấy vậy, ánh mắt sáng rực: "Ồ? Sao lại nói vậy?"
"A Trạch không phải bạn học cùng lớp với Diệp Sơ Dương sao? Trước
đây tôi và Diệp Sơ Dương cùng đóng vai quần chúng, thường xuyên nghe cậu ấy nhắc tới tên A Trạch, nói A Trạch là nhân vật thuộc hàng nam thần trường học, là đối tượng mà cậu ấy ngưỡng mộ."
Phóng viên: "Ồ, không ngờ A Trạch lại là đối tượng Tạ công tử ngưỡng mộ, không biết A Trạch có cảm thấy vinh hạnh không?"
Vinh Hạnh.
Nụ cười trên mặt Ngu Nhan Trạch không đổi, tuy nhiên ánh mắt thoáng vẻ mỉa mai.
Đối với Ngu Nhan Trạch mà nói, tướng mạo của anh ta không tồi, từ nhỏ tới lớn thành tích đều rất tốt, luôn là "con nhà người ta" trong tâm trí của người xung quanh, cảm giác như vậy rất tuyệt, có điều kể từ khi quen biết Diệp Sơ Dương, anh ta cảm thấy cuộc sống của mình bắt đầu trở nên nhục nhã.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị một nam sinh thích.
Phải biết rằng đối với một người đàn ông thẳng như anh ta, bản thân anh ta đã rất căm ghét dân Gay, bây giờ một gã gay như Diệp Sơ Dương lại tìm tới anh ta, thử hỏi có ghê tởm không chứ?
Đương nhiên là ghê tởm rồi.
Cho dù bây giờ Diệp Sơ Dương nói rằng không thích anh ta nữa, nhưng điều đó không có nghĩa chuyện này có thể bỏ qua.
Ánh mắt Ngu Nhan Trạch thâm thúy vài phần, cố kìm nén cảm giác khó chịu, mỉm cười với phóng viên, vẻ mặt ôn hòa: "Đương nhiên là vinh hạnh rồi. Phải biết rằng bạn Diệp là người đầu tiên thành danh trong lớp tôi."
"Có điều A Trạch cậu cũng không kém cạnh, bộ phim đầu tiên đã là nam chính, rất xuất sắc." Tạ Linh Tê ở bên cạnh cũng nói giúp.