Ăn xong cơm thừa của Diệp Sơ Dương, trước khi Diệp Tu Bạch về phòng ngủ của mình liền nhắc nhở thiếu niên một câu: "Ngày mai tôi dẫn cậu đi gặp Diệp Tử Húc."
Ý của câu này là Diệp Tử Húc đã bị người đàn ông này bắt được?
Diệp Sơ Dương khẽ nhướng mày, khóe miệng mỉm cười bước về phòng mình.
Ngày hôm sau, Diệp Sơ Dương bị kéo ra khỏi giường.
Diệp Tu Bạch mặt không chút cảm xúc nhìn người đang vùi đầu trong chăn, trầm ngâm một hồi, không hề do dự liền giơ tay hất tung chăn của đối phương ra.
Chăn vừa bị hất ra, người vốn đang nằm ngủ trong chăn liền lộ người ra ngoài.
Thiếu niên mặc một bộ đồ ngủ màu đen, hai tay túm chặt gối nằm bò trên giường, chiếc t-shirt màu đen hơi vén lên, để lộ vùng eo trắng ngần mịn màng. Sau một phút, dường như cô cảm nhận được một chút hơi lạnh, cô bất giác cử động.
Sau khi một tay kéo gối, cô lại giơ tay mân mê hai mép giường, nhìn dáng vẻ như đang tìm chăn.
Diệp Tu Bạch thấy vậy liền không hề do dự vứt thẳng chăn sang sofa bên cạnh, khàn giọng nói: "Dậy đi thôi!"
Diệp Sơ Dương vẫn còn đang trong trạng thái mơ mơ màng màng, bất ngờ nghe thấy một giọng nói lạnh như băng, cô giật mình co rút người lại, lập tức bật dậy trên giường.
Sau đó thì bắt gặp đôi mắt thăm thẳm lạnh lùng của người đàn ông.
Diệp Sơ Dương sững sờ ba giây, sau đó cúi đầu nhìn ngực mình.
Á đù.
May mà cô thông minh, cảm thấy ở nhà người khác không an toàn, vì thế buổi tối cũng không tháo băng vải ra, hơn nữa còn chọn đồ ngủ tương đối kín đáo an toàn.
Nếu không chắc chắn sẽ to chuyện rồi.
Khóe miệng thiếu niên khẽ co giật, xoa nhẹ mái tóc nâu hạt dẻ không mấy mượt mà, giọng nói khi vừa mới ngủ dậy vẫn còn hơi khàn: "Chú út."
"Tối qua nói tám giờ, bây giờ đã là tám rưỡi rồi." Người đàn ông nhìn đồng hồ trên tay, vẻ mặt không chút cảm xúc nhắc nhở đối phương một sự thật tàn nhẫn.
Khóe mắt Diệp Sơ Dương khẽ máy liên tục, trong lòng biết là vấn đề của mình, lập tức tới việc Diệp Tu Bạch
đột ngột xông vào phòng suýt chút nữa phát hiện ra bí mật của mình cô cũng không có bụng dạ quan tâm nữa. Cô lập tức xoay người xuống giường, đi chân đất vào phòng tắm.
Thấy vậy, người đàn ông khẽ nhíu mày, giơ tay giữ cổ áo đối phương kéo ngược trở lại.
"Mau đi dép vào."
"Vâng." Nghe vậy Diệp Sơ Dương liền cúi đầu nhìn một chiếc dép bên chân sau đó lại nhìn chiếc còn lại đang bị mình vứt ở góc nhà. Cô nhảy lò cò tới góc nhà, sau khi đi xong một đôi dép hoàn chỉnh mới bước vào phòng tắm.
Đợi khi Diệp Sơ Dương bước ra khỏi phòng tắm đã là việc của hai mươi phút sau.
"Ăn sáng không?" Diệp Tu Bạch nhìn thiếu niên quần áo chỉnh tề đứng trước mặt mình, chậm rãi hỏi.
Vừa dứt lời lập tức thu hút sự tò mò của thiếu niên.
Ánh mắt cô nhìn khắp một lượt phòng bếp sau đó tò mò nhướng mày hỏi: "Chú út nấu bữa sáng sao?"
"Không." Người đàn ông trả lời vô cùng thẳng thắn.
"... Không có mà chú còn hỏi cháu ăn sáng không?"
"Cậu có thể tự nấu." Nói xong người đàn ông lại cúi đầu nhìn đồng hồ, vẻ mặt không chút cảm xúc tiếp tục nhắc lại việc kia: "Dù sao thì cũng đã muộn rồi."
Đối với Diệp Tu Bạch, muộn giờ là một việc không thể chấp nhận được.
Cho dù cả ngày hôm nay anh chẳng có việc gì làm, hơn nữa anh mới là Boss đại.
Diệp Sơ Dương đương nhiên hiểu rõ tính cách quỷ quái của chú mình, sau khi nghe đối phương nói vậy, cô không kìm nổi trợn ngược mắt.