Diệp Sơ Dương bày tụ âm trận xung quanh người Diệp Tử Húc.
Tụ âm trận trong sách chỉ cần ngọc bội và ba sợ tóc của người thuần âm, dùng chỉ linh dẫn dụ, mới có thể hoàn thành tụ âm trận chính thống, nhưng sức sát thương của tụ âm trận như vậy cũng vô cùng lớn.
Căn cứ theo những việc làm dơ bẩn mà Diệp Tử Húc đã làm những năm qua, chắc đối phương không cầm cự nổi một phút đã thất khiếu chảy máu mà chết.
Vì vậy, để giữ mạng cho Diệp Tử Húc, Diệp Sơ Dương chỉ bày một trận đơn giản, gọi âm hồn xung quanh đây tới mà thôi.
Tiền đồng rơi xuống vị trí tương ứng, đầu ngón tay của thiếu niên nhỏ xuống một giọt máu tươi.
Làm xong tất cả cô mới lùi một bước, phần lưng mảnh mai dựa vào bờ tường rắn chắc, đôi chân thon dài bắt chéo, thần sắc lạnh nhạt, thong dong.
Diệp Tử Húc hoàn toàn không biết những hành động vừa rồi của Diệp Tử Dương là làm gì.
Thân là trí thức du học trở về, bình thường Diệp Tử Húc hoàn toàn không tiếp xúc với những việc thuộc phạm trù phong thủy, vì thế, trong mắt anh ta, Diệp Sơ Dương chẳng qua chỉ là đang giả thần giả quỷ.
Anh ta khẽ nheo mắt, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên ngây người.
Diệp Tử Húc phát hiện ra không gian xung quanh mình đã có thay đổi cực lớn, trong căn phòng anh đang ở bỗng nhiên xuất hiện một vùng sương mù trước mắt anh ta.
Đám sương mù đó dường như che kín toàn bộ không gian phía trước, anh ta chậm chạp giơ tay ra, đợi tới khi tay giơ tới trước mắt mới nhìn thấy được năm ngón tay.
Sương mù quái dị, không gian quái dị khiến tim anh ta lập tức đập thình thịch loạn xạ.
Diệp Tử Húc nuốt nước miếng theo bản năng, lập tức quay người lại chạy về phía sau lưng.
Có điều mọi thứ chỉ là vô ích.
Khi Diệp Tử Húc vắt chân lên cổ bỏ chạy, trước mắt anh ta bỗng nhiên xuất hiện hàng loạt bóng đen, những bóng đen đó vây quanh anh ta, sau đó nhấn chìm anh ta dưới ánh mắt kinh hoàng của chính anh ta.
Ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết.
Nửa giờ
sau, Diệp Sơ Dương bước lên vứt thêm một đồng tiền nữa ra, bất ngờ phá vỡ tụ âm trận.
Cô khom lưng nhặt hết toàn bộ tiền đồng về, ánh mắt liếc nhìn người đàn ông ngã sõng soài dưới đất, mồ hôi vã ra như tắm, khóe miệng nở một nụ cười mỉa mai.
Chỉ chút sức chịu đựng như vậy, cũng không biết anh ta lấy dũng khí từ đâu ra để tự tìm đường chết tới bước này.
Diệp Sơ Dương nghĩ vậy sau đó quay người rời khỏi phòng ngủ.
Ngoài cửa vẫn là hai người đàn ông áo đen đứng gác.
Hai người đàn ông áo đen thấy thiếu niên bước ra liền đồng loạt cúi người, sau đó nhìn theo bóng Diệp Sơ Dương rời đi.
Cho tới khi không còn nhìn thấy bóng dáng cô nữa hai người mới đưa mắt nhìn nhau, trong mắt ánh lên thần sắc khó đoán.
Họ đã phát hiện ra, họ thực sự đã xem nhẹ vị Diệp Cửu thiếu này rồi.
Nghĩ tới tiếng kêu gào thảm thiết của Diệp Tử Húc ban nãy, khóe miệng hai người lại không khỏi co giật.
"Xem ra, Cửu thiếu không phải là người có thể đắc tội." Một người khẽ lên tiếng.
Nghe vậy, người còn lại liền gật đầu như bổ củi.
Nhưng thực ra nghĩ cũng đúng, người có thể khiến Tam gia của bọn họ coi trọng như vậy, sao có thể chỉ là một tên vô dụng như đồn đại?
Ánh mắt của Tam gia nhà họ đâu thấp kém tới mức đó.
"Đợi lát nữa chúng ta vào xem người bên trong đó đã chết chưa?"
"... Hình như, đúng là cần phải làm vậy."
Vừa dứt lời, hai người liền đẩy cửa phòng ra.
Vì Diệp Sơ Dương tới đây, đèn trong phòng được bật lên, khiến hai người có thể dễ dàng nhìn thấy được Diệp Tử Húc.