Thời gian trước, mấy ngày Diệp Tu Bạch không ở nhà để xử lý việc của Diệp Tử Húc, Túc Nhất đều mang đồ ăn tươi sống tới cho cô vào buổi sáng. Tới hôm nay Diệp Tu Bạch đã trở về, anh ta cũng bãi công luôn.
Thế là bây giờ tại sao cô lại gọi theo Diệp Tu Bạch, đương nhiên là vì cô cần người xách đồ.
Diệp Tu Bạch là một người rất biết điều, nghe thấy thằng nhóc nhà mình nói vậy, anh không hề do dự liền đồng ý ngay.
Khi ra khỏi cửa, cánh tay anh bỗng nhiên bị kéo lại.
Diệp Tu Bạch quay đầu lại nhìn thì thấy thằng nhóc nhà mình đang mỉm cười rạng rỡ nhìn mình sau đó lắc lắc hai chiếc khẩu trang màu đen trong tay.
"Chú út, cực cho chú rồi." Nói xong thiếu niên liền đưa một chiếc khẩu trang cho đối phương.
Từ sau khi Diệp Sơ Dương rời khỏi đoàn làm phim "Hồi Sinh", người quản lý có trách nhiệm Đoàn Kiệt đã dặn dò cô, sau này đi đâu cũng phải cẩn thận một chút.
Hơn nữa, đối phương còn chuẩn bị cho cô một đống khẩu trang
Bây giờ, khẩu trang đã dùng tới.
Diệp Tu Bạch liếc mắt nhìn cô, mặc dù rất chê bai thứ đồ khẩu trang này nhưng khi bắt gặp đôi mắt long lanh của thiếu niên, anh vẫn đưa tay ra nhận lấy và đeo lên mặt.
Khẩu trang màu đen che khuất nửa khuôn mặt của anh khiến đối phương chỉ để lộ ra một đôi mắt phượng hẹp dài sâu hun hút và một sống mũi cao thẳng. Màu đen của khẩu trang càng tôn lên nước da trắng quá mức của anh.
Đồng thời cũng bất ngờ tạo nên sự thần bí và bắt mắt, khiến người ta rất nóng lòng muốn kéo chiếc khẩu trang kia xuống để nhìn cho rõ.
Diệp Sơ Dương mấp máy ngón tay thon dài đang định hành động, điệu bộ nghiêm túc đeo khẩu trang của mình lên, sau đó cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà.
Địa điểm hai người chọn mua đồ ăn là một siêu thị quy mô lớn ở gần nhà.
Đồ trong siêu thị rất nhiều, hơn nữa khu thực phẩm lại rất tươi mới.
Nhân lúc đi qua khu đồ ăn vặt,
Diệp Sơ Dương vội vàng chạy tới quầy để kẹo, cầm lấy mấy gói kẹo sữa thỏ trắng.
Bỏ kẹo sữa thỏ trắng vào trong xe đẩy nhỏ mà anh đang đẩy, lúc này cô mới cùng Diệp Tu Bạch tới khu thực phẩm tươi sống.
"Chú út, hôm nay chú muốn ăn món Hoa, hay món Tây?" Diệp Sơ Dương quay đầu lại hỏi.
Vì đeo khẩu trang nên khi Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch nói chuyện, giọng nói đều rất rất trầm, nghe khá đáng yêu.
Diệp Tu Bạch kéo khẩu trang xuống một chút, ánh mắt nhìn xung quanh một lượt sau đó dừng lại ở chỗ sườn heo cách đó không xa, trả lời: "Món Hoa."
"Được thôi." Diệp Sơ Dương trả lời.
Có lúc Diệp Sơ Dương cảm thấy may mắn vì khẩu vị của chú út nhà mình cũng khá giống cô, nếu không khi cô nấu ăn sẽ cần phải chú ý nhiều thứ, khi đó sẽ rất phiền phức.
Cũng may, ông trời vẫn rất thương cô.
Thế là Diệp Sơ Dương chọn cá tuyết, sườn heo và một ít thịt gà, tất cả đều được bỏ vào xe đẩy, cô xoay người đi tới quầy rau xanh bên cạnh.
Người đàn ông thì không đi theo ngay.
Diệp Tu Bạch quay đầu lại nhìn về phía một quầy hàng nào đó, chỉ thấy hai nữ sinh đang giơ điện thoại thì thầm to nhỏ, trên hai gương mặt non nớt không giấu vẻ vui mừng và bất ngờ.
Trong đầu người đàn ông vụt thoáng qua điều gì đó, anh quay đầu nhìn về phía người thiếu niên đã đi được một đoạn.
Nếu như không nhầm, hai cô bé kia chắc đang chụp hình thằng nhóc nhà anh?
Đôi mắt người đàn ông nheo lại, đứng tại chỗ trầm ngâm một lát, cuối cùng cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, cất bước đi về phía quầy rau củ.