Diệp Tu Bạch đương nhiên biết rõ việc đổ cả tô sủi cảo lên đùi sẽ đau rát cỡ nào.
Huống chi, thằng nhóc nhỏ nhà mình còn bị trượt chân, đích thực có phần trách nhiệm của anh trong đó.
Sau khi buông câu nói kia ra, Diệp Tu Bạch bèn ẵm thiếu niên bước ra khỏi phòng bếp.
Giây này phút này, trong đầu Diệp Sơ Dương luôn hiện lên câu nói khi nãy của người đàn ông.
Nói thật lòng, Diệp Tu Bạch vì chuyện này mà xin lỗi cô, khiến cô có chút bất ngờ.
Dù sao thì người đàn ông này luôn tỏ ra cứng cỏi thế kia.
Cô hơi cúi mắt, ánh mắt đặt lên bờ ngực của người đàn ông.
Diệp Tu Bạch trực tiếp ẵm cô lên, chính là tư thế bồng công chúa mà bao thiếu nữ mơ ước.
Tuy bản chất của cái ẵm này mang hơi hướng lãng mạn, nhưng Diệp Sơ Dương vẫn cảm thấy có chút kì quặc ở bên trong.
Nói sao đi nữa, bây giờ thân phận của cô là một thằng con trai cơ mà.
Một người đàn ông ẵm một thằng con trai bằng kiểu ẵm công chúa, thật là kì quá đi.
Diệp Sơ Dương động đậy chân mình trong vô thức, dường như muốn nhảy khỏi vòng tay của người đàn ông, nhưng ngay lúc này, Diệp Sơ Dương rõ ràng cảm nhận được bàn tay đỡ phía đầu gối cô của Diệp Tu Bạch dùng thêm chút lực.
Sau đó, cánh tay đỡ dưới nách cô cũng dùng thêm lực.
Cơ thể của Diệp Sơ Dương trở nên đơ cứng.
Tay của Diệp Tu Bạch nhích lên thêm tí nữa, là vị trí ngực cô.
Đó là bí mật lớn nhất mà cô đang cất giấu.
Thiếu niên chớp chớp đôi mắt đang ngơ ngác, bỗng cơ thể bé nhỏ kia xoay chuyển, trực tiếp khiến toàn thân cùng khuôn mặt nhỏ xíu áp vào lồng ngực của người đàn ông.
Diệp Sơ Dương vốn mảnh mai, thân thể nhỏ bé rút trong vòng tay của anh, khiến người ta có cảm giác động lòng.
Diệp Tu Bạch cảm nhận động tác của cậu nhóc nhỏ trong vòng tay, dừng bước chân trong vô thức, sau đó cúi đầu nhìn.
Ngay lúc Diệp Sơ Dương không chú ý, đôi mắt luôn lạnh lùng của người đàn ông lóe lên tia sáng nhu hòa.
Kế đó, anh bước chân đi tiếp.
Diệp Tu Bạch trực tiếp đặt cô ngồi trên chiếc ghế sofa rộng lớn ở
phòng khách, sau đó quay người mang hộp cứu thương ở trong tủ ra.
"Cởi quần ra, tôi giúp cậu xử lý vết thương."
Câu nói này, Diệp Tu Bạch nói rất bình tĩnh đương nhiên, nhưng Diệp Sơ Dương vội vàng sững sờ.
Cô nhanh chóng ngẩng đầu lên, khóe mắt giật giật lặp lại câu nói khi nãy: "Cởi, cởi quần ra?"
Cái gì!
Chú út nhà cô đang nói đùa với cô chăng?
Cởi quần ra thì tiêu đời mất?
Tính chất cởi quần cũng giống như cởi áo vậy!
Dường như Diệp Sơ Dương níu chặt chiếc quần bằng phản xạ tự nhiên: "Không cởi!"
Diệp Tu Bạch nghe thế liền cau mày.
"Tôi muốn xem vết thương của cậu."
"Không thể cởi quần trước mặt người lớn, mất văn hóa lắm, khiến chú uế mắt mất!" Diệp Sơ Dương nói với vẻ nghiêm túc.
Nghe lời, Diệp Tu Bạch nhìn cô lạnh lùng.
"Cái cậu có thì tôi cũng có, gì mà uế mắt của tôi, cởi mau!"
Trời đất!
Không chịu bỏ cuộc sao!
Đôi mắt đào hoa của Diệp Sơ Dương mở to trừng trừng, càng níu chặt chiếc quần hơn nữa, cô lắc đầu điên cuồng, lớn tiếng hét: "Không cởi! Không cởi! Chết cũng không cởi!"
Diệp Tu Bạch: "..." Mấy thằng nhóc thời nay đều bảo thủ thế sao?
Diệp Tu Bạch hơi cau mày, rất muốn để mặc Diệp Sơ Dương tự xử lý vết thương cho rồi. Nhưng vừa nghĩ đến vết thương đó do mình tạo nên, anh có chút day dứt.
Đại khái, Diệp Tu Bạch kiếp này, lần đầu tiên có cảm xúc "day dứt" vậy chăng?
Trong sự im lặng, người đàn ông tiếp tục lạnh giọng mở miệng: "Cuộn ống quần lên."