"Không có sẹo đâu."
Tuy bốn chữ được người đàn ông thốt thật nhẹ nhàng, nhưng mang theo giọng điệu khẳng định chắc nịt.
Diệp Tu Bạch không biết Diệp Sơ Dương chỉ hỏi một cách tùy ý.
Khi Diệp Sơ Dương còn là Diệp Sơ trước kia, trên người có rất nhiều vết sẹo, đa phần có được vào khoản thời gian cô đi du lịch. Vì không kịp xử lý, nên không thể nào xóa nhòa.
Diệp Sơ năm xưa thân là cô gái non trẻ, lúc mới đầu cũng có chút buồn lòng.
Thời gian qua lâu, sự buồn lòng đó chuyển thành tự nhiên và không quan tâm nữa.
Bây giờ cũng vậy.
Nhưng những chuyện này Diệp Tu Bạch đều không rõ.
Người đàn ông nghía chiếc đùi của cô, khẳng định thêm một lần: "Tôi sẽ không để cậu có sẹo đâu."
"Nhưng chú đâu phải là bác sĩ." Tâm trạng của Diệp Sơ Dương trở nên tốt đẹp chống cằm cười hỏi người đàn ông trước mặt, đáy mắt mang ý cười, giọng điệu mang vẻ đùa giỡn.
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch liếc cô một phen, sau đó im lặng tiếp tục bôi thuốc cho cô.
"Không tróc da, có lẽ không sao, hoặc tôi bảo Túc Ngũ qua xem thử." Người đàn ông đáp.
Diệp Sơ Dương đương nhiên biết Túc Ngũ là ai.
Bên cạnh Diệp Tu Bạch có bảy người, đều đi theo anh từ nhỏ tới lớn.
Bọn họ được mang họ "Túc", nghe nói đó là họ của mẹ Diệp Tu Bạch. Đơn giản điều này đã thấy rõ sự xem trọng của Diệp Tu Bạch đối với bọn họ.
Trong bảy người này, Diệp Tu Bạch vừa nhắc đến Túc Ngũ chính là một vị bác sĩ.
Một bác sĩ toàn năng.
Người đời đặt biệt danh là "Hoa Đà tái thế".
Về sự thật giả của biệt danh này, Diệp Sơ Dương không biết rõ nội tình cho lắm. Dù sao thì vị đại ca Túc Ngũ này cô chưa hề gặp mặt, càng không biết rõ về y thuật của đối phương ra sao.
Còn bây giờ, Diệp Tu Bạch đề nghị Túc Ngũ sang đây xem xét vết bỏng của cô…
Nói thật lòng thì, Diệp Sơ Dương có chút sợ hãi.
Vì vậy, cô lắc đầu: "Không cần đâu, cứ để vậy đi. Không còn đau nữa."
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch không nói gì thêm.
Anh là chủ căn hộ,
chắc chắn hiểu rõ nhất về công dụng của các loại thuốc trong nhà mình. Dù sao thì, những loại thuốc này đều được đích tay Túc Ngũ điều chế.
Gác chuyện bỏng thương sang một bên, Diệp Tu Bạch cất hộp cứu thương về vị trí cũ, sau đó đi rửa tay.
Khi đi ngang phòng bếp, ánh mắt của anh tiếp xúc đến những mảnh vỡ của chiếc bát rơi vung vãi trên sàn đất.
Trầm tư suy nghĩ, anh vẫn quyết định bước vào xử lý bãi chiến trường bên trong kia.
Sau khi trở về phòng khách, anh cúi đầu nhìn thiếu niên bé nhỏ đang nằm thoải mái trên ghế sofa, nhẹ giọng hỏi: "Có đói không?"
Nghe thế, Diệp Sơ Dương bỗng nhướng mày, cô ngồi dậy trên ghế sofa, có chút kinh ngạc hỏi: "Chú út nấu cơm cho cháu ăn sao?"
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng người đàn ông vẫn gật đầu công nhận.
Nói ra thì, những sự việc xảy ra tối hôm nay đều có lý do, và lý do bắt nguồn từ anh.
Diệp Tu Bạch có chút ngại.
Nhưng cái sự "ngại" này chỉ xuất hiện ở tình huống có Diệp Sơ Dương thôi.
"Cậu muốn ăn gì, tôi nấu cho cậu ăn." Câu nói của người đàn ông rất nghiêm túc, nhưng khiến Diệp Sơ Dương có chút sợ.
Cô hiểu rõ hơn ai hết phòng bếp của chú út nhà mình sạch sẽ biết bao trước khi cô dọn đến.
Đương nhiên, sự sạch sẽ này chắc chắn không phải là sự sạch sẽ khi được dọn dẹp thường xuyên.
Mà là sự sạch sẽ hoàn toàn khi không hề sử dụng đến.
Vì vậy, suy xét một hồi, Diệp Sơ Dương hỏi: "Chú út có biết hình dạng của đường ra sao không?"