"Cửu thiếu nhà họ Diệp chẳng phải là người thừa kế chính thống sao? Chạy vào giới showbiz làm nghệ sĩ chi vậy?"
Hi Cẩm Thần dường như không hiểu lắm về suy nghĩ của Diệp Sơ Dương.
Mặc dù anh cũng là con cháu hào môn, nhưng trên anh còn có anh trai, chuyện gia đình sau này đều giao về tay anh trai, chẳng liên quan gì đến anh. Cho nên, anh mới có cơ hội làm việc mình yêu thích.
Nhưng Diệp Cửu thiếu…
Nhà họ Diệp có biết bao lang sói hổ báo, Diệp Sơ Dương ở đâu có lòng tự tin vừa diễn phim vừa tìm thời gian rảnh rỗi giải quyết những đối thủ đang rình mò rình rập vị trí thừa kế kia?
Hi Cẩm Thần thật không hiểu cho lắm.
Dù sao Mộ Tấn Hoa và Hi Cẩm Thần đã quen biết nhau bao nhiêu năm nay, bây giờ thấy biểu cảm của đối phương đại khái biết đối phương đang suy nghĩ ra sao.
Anh ta thân làm cấp dưới của Diệp Tu Bạch, đến hôm nay mới biết Diệp Cửu thiếu tại sao to gan điên cuồng đến thế, chẳng phải có sự chống lưng của Tam gia hay sao.
Và hồi tưởng về nguyên nhân Diệp Cửu thiếu gia nhập làng giải trí, Mộ Tấn Hoa chìm trong im lặng.
Suy nghĩ một hồi lâu, anh mới trả lời nhẹ nhàng, "Nghe nói nghèo quá, cho nên chạy vào làng giải trí làm ngôi sao."
Hi Cẩm Thần: "..."
Bầu không khí kỳ quặc trong đôi lát, Hi Cẩm Thần vút nhẹ mi tâm, khóe miệng hơi nhếch: "Vậy cậu không cần lo lắng, thù lao của vai diễn Cận Thanh Vân cao lắm."
*
Những chuyện xảy ra ở bên đây Diệp Sơ Dương không hề biết.
Cô đi thẳng lên lầu cao nhất, thuận theo hành lang đến phòng làm việc của tổng tài.
Thiếu niên đến trước cửa, giơ một cánh tay ra gõ, nghe giọng nói vang lên ở bên trong, mới đẩy cửa đi vào.
"Chú út."
Diệp Sơ Dương vừa vào phòng đã để ý đến người đàn ông đứng bên cửa sổ, người đàn ông quay lưng đứng đó, cơ thể cao to mảnh khảnh, khí chất lạnh lùng.
Diệp Tu Bạch quay người, đặt ánh mắt lên người của Diệp Sơ Dương đảo một vòng.
Diệp Sơ Dương rất thích mặc áo khoác rộng màu trắng, đại khái vì mặc thoải mái. Nhưng hôm nay cô mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen chín phân, cùng đôi giày
da màu đen bóng, chỗ giao nhau giữa quần tây đen và giày da đen để lộ một vùng da trắng nõn nà, tinh tế và gợi cảm.
Ánh mắt của anh thu về từ chỗ hở kia, lạnh nhạt hỏi: "Sao hôm nay thay đổi phong cách ăn mặc vậy?"
Nghe lời, thiếu niên chớp chớp đôi mắt, sau đó cúi đầu nhìn bộ đồ hôm nay của mình.
Cô giơ tay kéo kéo cổ áo, để lộ bờ xương quai xanh, có chút hờ hững: "Vì muốn hòa nhập với vai diễn tự nhiên thêm chút. Nhưng mặc như vậy đích thực hơi kì lạ."
"Rất đẹp."
Ba chữ thốt ra đột ngột khiến động tác của thiếu niên sững lại, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông, chú ý đến vẻ mặt vô cảm xúc, nhịn không được cười phì ra tiếng.
Chen đến trước mặt người đàn ông, cô cười nói: "Chú út à, lúc khen ngợi người khác không được mặt vô cảm, phải có cảm giác biểu hiện cảm thán đại loại vậy, cảm thán chú có biết không? Tức là: oa, trông cậu đẹp quá đi."
Diệp Tu Bạch: "...Mấy người làm nghề diễn viên, sức diễn luôn khoa trương như vậy sao?"
Diệp Sơ Dương: "..." Chẳng phải cần biểu hiện tốt hơn sao?
Thiếu niên trợn mắt, quyết định ngó lơ câu nói khiến người khác chán ghét của đối phương, tiếp tục bảo: "Đợi sau này chú có bạn gái hoặc bạn trai, lời khen ngợi kịp thời rất quan trọng. Nếu không thì tình cảm không lâu dài đâu."
"Cậu hiểu rất rõ về những chuyện này?"
"Cũng ổn, cái gì mà "Bá sủng người vợ nhỏ: ba mươi sáu kế theo đuổi chồng" cháu có xem qua mà." Hồi đó vào những lúc nhàm chán, những bộ ngôn tình cẩu huyết như vậy là vật không thể thiếu trước khi đi ngủ của cô.
Dù sao thì lúc đó còn trẻ, thiếu nữ nào chẳng có trái tim mơ mộng.