“Cái này đi.”
Ngón tay thuôn dài trắng nõn nà của cậu thiếu niên đặt xuống màn hình.
Đoàn Kiệt đưa mắt nhìn theo đầu ngón tay của đối phương, anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy ngón tay của Cửu thiếu nhà mình thật sự quá đẹp, đồng thời cũng nhìn thấy một hàng chữ.
“Tiết Văn Vĩ bị nghi đã kết hôn vì đeo nhẫn cưới, ra vào cùng một khu nhà với một cô gái.”
Bên dưới còn có vài bức ảnh.
Tấm ảnh đầu tiên là chụp từ phía sau của Tiết Văn Vĩ và một cô gái, tấm thứ hai là phóng to ngón tay đeo nhẫn của Tiết Văn Vĩ và cô gái đó, tấm thứ ba là chiếc nhẫn kim cương đeo trên tay hai người họ.
“Tin này có chắc chắn không?” Diệp Sơ Dương tựa người vào chiếc ghế bên cạnh, toàn thân cô toát ra vẻ lười nhác, vậy nhưng ngữ khí ấy lại vô cùng thâm trầm lãnh đạm.
Thấy vậy, Đoàn Kiệt liền gật đầu lia lịa: “Đáng tin chứ. Đây là tin mà phóng viên Cảnh Hoàn chụp được, chỉ có điều là khi đó bị Tiết Văn Vĩ dùng tiền nén xuống.”
Vốn dĩ những thứ này chỉ là dự phòng mà thôi, Đoàn Kiệt chưa từng nghĩ sẽ có một ngày lại lộ ra lần nữa. Dù gì trong thâm tâm anh cũng chưa từng nghĩ sẽ có lúc đối đầu với Tiết Văn Vĩ.
Kết quả là anh trở thành người quản lý của Cửu thiếu nhà họ Diệp, còn Tiết Văn Vĩ lại có mắt như mù dám chọc giận Cửu thiếu nhà bọn họ.
Tự làm tự chịu không cứu vãn được.
Nghĩ tới đây, Đoàn Kiệt ngước mắt lên nhìn Cửu thiếu nhà bọn họ liền nhìn thấy cậu thiếu niên khẽ gật đầu: “Vậy thì cái này đi. Vất vả cho anh quá rồi.”
“Không vất gì hết.” Đoàn Kiệt cười trả lời.
*
Khi Diệp Sơ Dương quay về văn phòng ở trên đỉnh tòa nhà thì Đoàn Kiệt cũng đã chỉ huy bộ phận truyền thông bắt đầu hành động, còn Mộ Tấn Hoa cũng đã hiểu được ngọn nguồn phát sinh của sự việc, thậm chí là kết quả.
Sau khi trình bày một lượt hoàn chỉnh, Mộ Tấn Hoa ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
Không hiểu liệu có phải anh ta ảo tưởng hay không mà cảm giác như Tam gia nhà họ nghe thấy mình nói một lượt xong thì sắc mặt dường như sa sầm lại.
Đặc biệt là đôi mắt phượng ấy, thâm trầm tới nỗi không nhìn ra được bên trong nó ẩn chứa điều gì.
Mộ Tấn Hoa đột nhiên cảm thấy hơi hoảng.
Dáng vẻ này của Tam gia dường như chỉ từng
xuất hiện một lần trong ấn tượng của anh ta, chính là cách đây sáu năm.
Khi đó, Diệp Tu Bạch vừa tiếp quản đống đổ nát mà Diệp Hành Nhiên vứt lại, đó là một đống yêu ma quỷ quái tác yêu tác quái ở công ty. Diệp Tu Bạch khi đó cũng có thần sắc thế này, thế nhưng chỉ một tháng sau, anh đã thành công tiếp quản tất cả công ty con của tập đoàn Diệp Thị.
“Tam gia?” Nghĩ một hồi, Mộ Tấn Hoa dè dặt hỏi một tiếng.
“Đi gọi Diệp Sơ Dương tới đây.” Người đàn ông cụp mắt xuống, lạnh lùng nói.
Thấy vậy, Mộ Tấn Hoa vội vàng nghe lệnh, anh đang định quay người đi khỏi thì nhìn thấy cửa lớn của văn phòng mở ra, cậu thiếu niên trông có vẻ tâm trạng cực thoải mái thong dong bước vào.
Vừa nhìn vào mắt anh, cậu thiếu niên liền nhướn mày hỏi: “Mộ tổng định đi à?”
Mộ Tấn Hoa: “……” Vốn dĩ định đi tìm cậu đấy, vậy mà cậu ta đã quay về rồi, anh ta vẫn quyết định đi ra.
Dù gì thì cái mạng nhỏ này quan trọng hơn.
Thế là Mộ Tấn Hoa gật gật đầu: “Tôi vẫn còn có việc phải xử lý, tạm biệt Cửu thiếu.”
“Tạm biệt.” Diệp Sơ Dương gật gật đầu, khuôn mặt vô tri nhìn Mộ Tấn Hoa đóng cửa phòng lại rồi cô quay người bước về phía chú út nhà mình.
Vậy mà khi bước tới trước mặt đối phương, cô vừa ngước mắt lên liền đụng ngay phải đôi mắt vô cùng lạnh lùng lãnh đạm.
Cô hơi ngây ra hỏi: Chú út, chú sao vậy?”
Câu nói vừa dứt, Diệp Sơ Dương còn chưa kịp nghe thấy câu trả lời của người đàn ông này. Không khí trầm lắng khác thường, mãi một lúc sau Diệp Tu Bạch mới chậm rãi mở miệng: “Cậu và Ngô Nhan Trạch có quan hệ gì với nhau?”
Giọng nói của người đàn ông thấp trầm, dường như ngữ khí không có sự khác biệt so với bình thường.