Giọng nói của thiếu niên vô cùng lạnh nhạt, ánh mắt nhìn lên người Ngu Nhan Trạch giống như nhìn một thứ gì đó bẩn thỉu.
Thực ra tình cảm của Diệp Sơ Dương đối với Ngu Nhan Trạch là vô cùng phức tạp.
Cô nhìn đối phương gai mắt không phải vì đối phương từ chà đạp tình cảm chân thành của Diệp Sơ Dương trước đây, bởi Diệp Sơ Dương khi đó cũng có vấn đề. Cô chỉ là xem thường anh ta mà thôi.
Xem thường Ngu Nhan Trạch kiêu ngạo mà lại không có thực lực.
Xem thường anh ta ghét Diệp Sơ Dương như vậy nhưng vẫn hưởng thụ cảm giác được người khác ngưỡng mộ.
Một kẻ ngụy quân tử.
"Nói lại một lần nữa, bỏ tay ra." Diệp Sơ Dương cảm thấy bàn tay giữ tay mình đang dùng sức.
Nếu như là bình thường, cô nhất định sẽ không do dự hất văng tay đối phương ra để đi, nhưng lúc này cô cảm giác rõ ràng rằng tay mình đang chảy máu, và đang bắt đầu đau nhức.
Ấy thế nhưng Ngu Nhan Trạch vẫn như thế không có cảm giác gì cả, chỉ kiên quyết nhìn cô.
Khiến Diệp Sơ Dương tức giận, giơ chân đạp thẳng vào ngực cậu ta.
Vỗ dĩ Diệp Sơ Dương cũng không định bạo lực như vậy nhưng đáng tiếng nói mà người ta không chịu nghe.
Nếu đã vậy, cô thực sự không thể không làm lơ vẻ kiên định của đối phương.
Có điều, ở nơi công cộng thế này, Diệp Sơ Dương cũng vẫn nể mặt, khi đạp chân xuống không hề dùng lực mạnh, chỉ khiến Ngu Nhan Trạch lùi lại sau hai bước mà thôi.
"Cậu điên rồi sao?"
Ngu Nhan Trạch hoàn toàn không ngờ Diệp Sơ Dương lại có hành vi như vậy, anh ta thực sự hoảng sợ.
Một tay anh ta chống vào bức tường bên cạnh, hai mắt tức giận đỏ ngầu.
Có điều, Diệp Sơ Dương thấy vậy cũng chỉ nhếch môi cười: "Tôi đã nói cậu bỏ tay ra, cậu không chịu nghe. Vậy thì tôi đành phải dùng thủ đoạn đặc biệt thôi."
Nói xong lời này, thiếu niên thậm chí còn xòe tay, thái độ vô tội.
Vốn dĩ đúng là rất vô tội.
Cô chẳng qua chỉ là ra ngoài đi ăn tối mà thôi, nào ngờ lại gặp Ngu Nhan Trạch ở đây?
"Diệp Sơ Dương, tôi biết vì tôi từ chối cậu một lần nên
cậu ghét tôi, nhưng không thể làm tình nhân thì cũng có thể làm bạn bè mà? Bây giờ mọi người đều là người của công chúng, giữ thể diện cho đối phương một chút không được sao?"
Ngu Nhan Trạch nhíu mày nhìn cô, vừa mở mồm đã là những lời khá có lý.
Tuy nhiên thiếu niên cũng chỉ nhướng mày.
Cô dựa vào lan can bên cạnh thang máy, chậm rãi nói: "Tôi cho rằng cậu cần phải làm rõ vài điểm. Thứ nhất, tôi không ghét cậu, chỉ là coi thường cậu. Thứ hai, bản thân tôi không muốn làm tình nhân với cậu, cậu đừng khiến tôi mắc ói nữa. Thứ ba, thể diện không phải người khác cho là có, là do tự mình giành lấy."
Nói xong mấy câu đó, thiếu niên lạnh nhạt liếc nhìn anh ta sau đó nhân lúc thang máy mở ra, liền quay người bước vào trong.
Cũng đúng lúc này, cửa thang máy đóng lại, một bóng người bước ra từ bóng tối.
Tống Linh bước tới bên cạnh Ngu Nhan Trạch, ánh mắt nhìn về phía cửa thang máy sau đó lại quay về nhìn lại người bên cạnh mình. "Cậu không sao chứ?"
"Tôi không sao." Ngu Nhan Trạch trầm ngâm một lát, cúi đầu, sau đó lại nói: "Thực sự cần phải làm vậy sao?"
"Cậu hối hận rồi sao?" Tống Linh nhíu mày, "Dù sao thì cậu cũng không thích cậu ta mà? Huống hồ tôi thấy cậu ta cũng đâu có tình cảm đó với cậu? Nếu đã vậy thì hãy cứ dùng cậu ta làm bàn đạp để tiến lên."
"A Trạch, tôi là người quản lý của cậu, đương nhiên phải suy nghĩ cho cậu. Tôi hỏi cậu lần cuối cùng, cậu muốn nổi tiếng hay muốn buông tha cho cậu ta?"