Ba giờ đồng hồ sau, khi Diệp Sơ Dương xách theo túi đồ ăn vặt mà Lục Diệc Nhiên tặng cho cô về tới cửa khách sạn thì nhìn thấy Đoàn Kiệt đang ngồi trên chiếc sofa ở một bên.
Đoàn Kiệt cũng ngay lập tức nhìn thấy cô.
Anh liền bước tới, tiến lại gần bên cạnh Diệp Sơ Dương mỉm cười nói: "Cửu thiếu, Ngu Nhan Trạch đợi cậu ở cửa phòng mấy tiếng đồng hồ rồi, bây giờ chắc vẫn đứng trước cửa phòng cậu."
Diệp Sơ Dương nghe vậy, đôi môi đỏ hồng khẽ nở một đường cong nửa như cười nửa như không cười.
Cô bất ngờ phì cười sau đó khe khẽ mỉm cười nói: "Chà, xem ra cũng khá có nghị lực đấy."
Vừa dứt lời, Diệp Sơ Dương liền ra hiệu cho Đoàn Kiệt, sau đó thư thả ôm túi đồ ăn vặt của mình chậm rãi bước vào thang máy.
Một phút sau, cửa thang máy mở ra, Diệp Sơ Dương bước ra khỏi thang máy, lập tức nhìn thấy chàng trai trẻ đứng dựa vào cửa.
Đồng thời Ngu Nhan Trạch cũng nhìn thấy Diệp Sơ Dương.
Anh ta ngây người, sau đó lập tức bước tới, đợi tới khi đứng trước mặt Diệp Sơ Dương, Ngu Nhan Trạch mấp máy môi chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, không biết nên nói gì.
Diệp Sơ Dương nhìn người thanh niên trước mặt, lông mày nhướng cao, giọng nói lạnh nhạt: "Sao cậu lại ở đây?"
Tại sao anh lại ở đây?
Ngu Nhan Trạch dám chắc rằng Diệp Sơ Dương chắc chắn biết được đáp án, chỉ là giả vờ như không biết mà thôi.
Anh lại mấp máy môi, cuối cùng cũng nói ra được một câu: "Tôi tới để xin lỗi cậu."
"Ồ? Xin lỗi?" Diệp Sơ Dương lặp lại hai từ như thể ngờ vực, có điều chút mỉa mai lấp lánh trong đôi mắt đào hoa hẹp dài đã làm bại lộ suy nghĩ của cô.
Ngu Nhan Trạch biết rõ Diệp Sơ Dương đang cười nhạo mình nhưng vẫn tiếp tục lên tiếng, nói ra toàn bộ những điều mình muốn nói.
"Tôi muốn xin lỗi cậu vì vụ việc clip kia." Ngu Nhan Trạch ánh mắt chân thành nhìn Diệp Sơ Dương: "Tôi thành thật xin lỗi, hôm đó là Tống Linh đứng sau quay lại toàn bộ sự việc."
Diệp Sơ Dương nghe vậy cũng không nói gì cả.
Cô cứ đứng lặng lẽ ở
đó nhìn đối phương.
Ánh mắt đó rất nhạt, mặc dù không có cảm giác dồn ép nhưng vẫn khiến Ngu Nhan Trạch cảm thấy tim mình đập nhanh hơn hẳn.
"Cậu..."
Còn chưa dứt lời Diệp Sơ Dương đã bật cười một tiếng, thần sắc lạnh nhạt dựa vào tường sau lưng, giọng nói cũng rất thản nhiên: "Ngu Nhan Trạch, ai cho cậu sự tự tin cho rằng tôi sẽ tha thứ cho cậu?"
Dừng lại một lát cô lại nói tiếp: "Nếu như tôi đoán không nhầm chắc là từ rất lâu rồi, Khổng Kha Hàm đã nhắc nhở cậu, không có việc gì thì đừng tới gây sự với tôi?"
"Tôi... xin lỗi." Ngu Nhan Trạch nghe từng câu từng chữ của Diệp Sơ Dương nói ra, khó khăn lắm mới thốt ra được mấy từ này.
Có điều Diệp Sơ Dương vẫn mỉm cười: "Không cần nói xin lỗi với tôi, tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cậu, vì thế làm phiền cậu hãy về phòng của mình đi."
Sau khi nói xong câu này, Diệp Sơ Dương liền đi vòng qua người trước mắt, mở cửa bước vào phòng.
Người thanh niên bị bỏ lại một mình bên ngoài, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại câu nói vừa nãy của Diệp Sơ Dương...
Khổng Kha Hàm đã nhắc nhở cậu, không có việc gì thì đừng tới gây sự với tôi?
Đúng vậy.
Khổng Kha Hàm đương nhiên đã nhắc nhớ anh ta đừng gây sự với Diệp Sơ Dương, chỉ có điều anh ta không nghe mà thôi.
Anh ta luôn cho rằng Khổng Kha Hàm vì bị Diệp Sơ Dương đạp một cái nên khá sợ hãi Diệp Sơ Dương, vì vậy mới không nghe theo lời đối phương.
Thậm chí còn cho rằng Khổng Kha Hàm nực cười.