Nói xong câu nói này, Diệp Sơ Dương cũng mặc kệ phản ứng của người xem khi nghe thấy hai chữ "thúc sữa", cô tiếp tục làm món ăn của mình.
Tôm chiên rim thực ra rất đơn giản.
Chiên sơ qua rồi rim một lúc là được.
Diệp Sơ Dương làm nóng lại chảo, bỏ gừng hành tỏi vào phi thơm, sau đó lại cho tôm và nước sốt pha sẵn vào chảo đảo đều.
"Xong rồi." Diệp Sơ Dương bỏ tôm ra đĩa, nói tiếp: "Nếu như có thời gian, trước khi chiên có thể ướp tôm với tiêu đen, muối, rượu gia vị, mùi vị sẽ ngon hơn."
Nói xong cô liền cầm điện thoại xem giờ: "Mọi người ăn cơm chưa? Chưa ăn thì mau đi ăn đi, ăn xong thì làm gì thì làm. Tôi out đây!"
Ba chữ "Tôi out đây" vừa nói xong, Diệp Sơ Dương thực sự thoát khỏi livestream không hề lưu luyến.
Mấy chục nghìn người xem sau khi nhìn thấy màn hình bất ngờ tối thui, sắc mặt sửng sốt.
Streamer này đúng là ngẫu hứng hết chỗ nói! Có điều hợp khẩu vị quá, biết làm sao đây!
Tay đẹp, giọng nói ngọt ngào, tính cách cũng thật thẳng thắn, nói chuyện lại rất cá tính.
Chết rồi, sa lầy rồi.
Đây là cảm giác đầu tiên của PaiPai sau khi xem xong mười mấy phút livestream của Diệp Sơ Dương.
[Diệp Thượng, với kiểu cách này, cậu tuyệt đối sẽ trở thành anh cả của kênh Món Ngon CoCo chúng ta! Ờ, đúng rồi, sau này khi out nhớ nhắc fans đăng ký kênh của cậu!]
[Tôi tính thử phần thưởng của cậu hôm nay, cũng tạm, có hai thanh bảo kiếm nữa đấy. Không tồi, cố gắng lên nhé!]
Diệp Sơ Dương vừa ăn vừa trả lời.
Đương nhiên cái được gọi là trả lời chẳng qua cũng chỉ là trả lời một câu "Vâng, cám ơn!"
Giải quyết nhanh chóng bữa tối, nửa tiếng đồng hồ nữa trôi qua, Diệp Sơ Dương cầm điện thoại và tai nghe tới công viên gần chung cư chạy bộ.
Cô không biết rằng, khi cô bước vào công viên, có hai bóng người bước ra từ trong chỗ khuất.
Túc Nhất là cấp dưới đương nhiên sẽ đi sau Diệp Tu Bạch một khoảng.
Diệp Tu Bạch hôm nay vẫn mặc sơ mi trắng kết hợp với quần tây đen, bên ngoài khoác áo khoác dài màu đen như mọi khi. Và cũng
vẫn lạnh lùng khó gần như thường lệ.
Ánh mắt anh sâu thẳm và bình thản, đợi người trong công viên mất hút mới quay người bước đi.
Túc Nhấn đứng phía sau Tam gia nhà mình, tiếp tục báo cáo tình hình mấy ngày vừa qua của Diệp Sơ Dương.
Ngẫm nghĩ một lát, anh lại bổ sung thêm một câu: "Sếp, tôi cảm thấy Cửu thiếu hình như đã thay đổi rồi."
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch bất ngờ bật cười thành tiếng.
Giọng anh hơi trầm, nghe quyến rũ một cách tự nhiên: "Dù sao cũng sắp mười tám tuổi rồi, tới lúc tranh gia sản rồi."
Túc Nhất: "..."
Việc này...
Không phải anh xem thường Cửu thiếu, ngay cả mấy con hàng khác của nhà họ Diệp, chả có ai có thể chơi qua Tam gia nhà họ. Vì thế, tranh gia sản cái gì chứ, mẹ kiếp, nói ra chẳng qua chỉ là trò cười mà thôi.
"Đúng rồi Tam gia, một tháng nữa sẽ là lễ mừng thọ tám mươi tuổi của lão gia, có cần báo cho Cửu thiếu không?"
"Ừ, bảo nó về trước hai ngày." Giọng Diệp Tu Bạch chậm rãi, tuy nhiên chín chắn hơn giọng Diệp Sơ Dương nhiều.
"Vâng."
"Cậu về đi, hôm nay tôi ở lại đây." Diệp Tu Bạch vẫy tay về phía Túc Nhất, quay người sải bước với đôi chân dài miên man.
Nghe vậy, Túc Nhất liền giơ tay gãi đầu.
Cũng không biết Tam gia nhà họ đang nghĩ gì nữa.
Biệt thự lớn vậy không ở, thi thoảng lại tới số 9 Cảnh Uyển. Quan trọng là phòng còn ở đối diện với căn hộ của Cửu thiếu.
Cũng may Cửu thiếu mắt mù tới giờ vẫn không phát hiện ra.