Khoảnh khắc đó, Diệp Sơ Dương như thể cảm nhận được đôi mắt của người đàn ông này đang rớm lệ.
Diệp Hành Nhiên cẩn thận giơ tay, học theo cách của Diệp Tu Bạch, khẽ xoa nhẹ đầu thiếu niên, mỉm cười nói: "Đúng là một đứa trẻ ngoan."
Diệp Sơ Dương nghe vậy trong lòng không khỏi có chút nghẹn ngào.
Trước đây mỗi lần Diệp Sơ Dương gặp Diệp Hành Nhiên đại khái đều bị Bách Minh Nguyệt ảnh hưởng hoặc do tính cách của bản thân Diệp Sơ Dương hoặc lại do ảnh hưởng của những lời đồn đại về Diệp Hành Nhiên nên Diệp Sơ Dương chưa bao giờ gọi Diệp Hành Nhiên là ba.
Thực ra dù thế nào đi nữa, Diệp Hành Nhiên cũng rất yêu con.
Từ những phản ứng ban nãy của đối phương có thể nhìn ra điều đó.
Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, không nói gì thêm nữa, nhưng Diệp Hành Nhiên chắc vì vừa rồi con trai mình gọi mình là ba nên quá đỗi hưng phấn, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn.
Ông nhìn Diệp Sơ Dương, lại nhìn Diệp Tu Bạch đứng bên cạnh Diệp Sơ Dương.
Vừa nhìn vậy ông mới bất ngờ chú ý tới vết mực trên trán anh.
Diệp Hành Nhiên quá hiểu ba mình, bây giờ thấy vết tích trên trán Diệp Tu Bạch, ông cũng đoán ra được đã xảy ra việc gì.
Diệp Hành Nhiên liền bật cười: "Yo, bị đánh rồi? Chẹp chẹp, uy lực của ba vẫn không hề kém năm xưa."
Diệp Sơ Dương: "…"
Diệp Tu Bạch: "…"
Hai người một lớn một nhỏ sau khi nghe câu nói đó đều lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau không nói gì.
Diệp Hành Nhiên cũng không quan tâm, chỉ chậm rãi nói: "Mặc dù tôi không có ý kiến gì nhưng chú ba cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không giúp cậu nói tốt trước mặt ba đâu."
Bởi dám dụ con gái ông, việc này đâu có thể nào đánh một trận là xong?
Diệp Tu Bạch: "Em tự giải quyết!"
Diệp Tu Bạch trước giờ vốn rất tự tin, hơn nữa nói cho cùng đây chẳng qua cũng chỉ là anh thích Diệp Sơ Dương, Diệp Sơ Dương thích anh, đâu phải việc gì nghiêm trọng.
Cùng lắm là để ba anh đánh một trận là xong.
Dù sao thì cũng không đau.
Nghe Diệp Tu Bạch nói vậy, lại nhìn đối phương
bình tĩnh tới mức không thể bình tĩnh hơn, Diệp Hành Nhiên lập tức bị nói cho cạn lời.
Ông nhìn Diệp Sơ Dương rồi lại nhìn Diệp Tu Bạch, cuối cùng chỉ buông ra một câu: "Lát nữa chú tới phòng tôi một lát, anh em mình tâm sự."
Thực ra thì Diệp Hành Nhiên thích tâm sự với con trai mình hơn.
Nhưng ông chột dạ, không có dũng khí, vì thế cuối cùng đành chuyển mục tiêu sang Diệp Tu Bạch.
Có điều cũng may Diệp Tu Bạch nể mặt ông.
Sau khi nghe Diệp Hành Nhiên nói vậy Diệp Tu Bạch liền gật đầu nói "Vâng" rồi mới đưa Diệp Sơ Dương về phòng.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Diệp Tu Bạch và Diệp Hành Nhiên cùng ngồi trên sofa.
Diệp Hành Nhiên nghĩ lại hành vi chào hỏi của con trai mình vừa nãy, không nhịn được liền lên tiếng hỏi: "Tiểu Cửu có cảm giác thay đổi rất nhiều?"
Diệp Tu Bạch nghe vậy liền liếc mắt nhìn ông.
Với năng lực đọc hiểu của Diệp Hành Nhiên, ông đọc hiểu được sự xem thường và chê bai sâu sắc trong mắt đối phương.
Diệp Hành Nhiên: "… Tôi đang nói với chú, chú đừng nhìn tôi như vậy, ở một mức độ nào đó tôi còn là bố vợ của chú đấy, sao nào, có gọi một tiếng ba nghe thử không?"
Vừa dứt lời, Diệp Tu Bạch gần như không hề do dự, lên tiếng gọi: "Ba!"
Diệp Hành Nhiên: "…"
Ba cái mả mẹ nhà anh!
Ông đây chỉ nói đại vậy thôi!
Diệp Hành Nhiên thực sự không ngờ gã trước mặt lại thực sự gọi ông một tiếng ba như vậy.