Tất nhiên, bối rối hoàn toàn không phải vì người đàn ông mà Diệp Sơ Dương thích.
Ở nước ngoài, nơi mà cởi mở hơn hẳn so với trong nước thì thích đàn ông thật sự chẳng phải chuyện gì mới mẻ.
Cũng chính bởi vậy mà Diệp Sơ Dương mới không chút do dự nói ra việc mình thích đàn ông ngay tại nơi này.
Thần sắc Alice lộ vẻ phức tạp nhìn cô rồi thở dài một tiếng: “Hóa ra tôi lại thất bại trước một người gay? Diệp, tôi cảm thấy vô cùng tổn thương! Liệu có phải ở thời đại này những tiểu soái ca như cậu đều thích những tiểu soái ca khác rồi không?”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương khẽ cười một tiếng: “Không đâu, chỉ có tôi là thích tiểu soái ca khác mà thôi.”
*
Chắc bởi vì biết rằng Diệp Sơ Dương thích đàn ông nên những cảnh quay tiếp theo Alice biểu hiện vô cùng nghiêm chỉnh. Khuôn mặt với dáng vẻ nghiêm túc đó không chỉ khiến Diệp Sơ Dương cảm thấy bất ngờ mà đến ngay cả người của tổ đạo diễn cũng thấy vô cùng thần kỳ.
Xem ra, sau khi Alice thất bại khi chinh phục Diệp Sơ Dương thì tâm trạng của cô vô cùng tồi tệ.
Nếu không thì cũng không nghiêm túc tới mức không nói câu gì như thế.
Sau khi quay xong một cảnh quay, Diệp Sơ Dương cùng Alice đi tới một cái ghế dài ngồi nghỉ.
Cũng đúng lúc này, trước mắt Diệp Sơ Dương bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay với năm ngón tay thuôn dài. Đôi tay này đang cầm một cốc café đưa tới trước mặt cô.
Cậu thiếu niên dường như còn đang lưỡng lự ngước mắt lên thì bỗng thấy Diệp Tu Bạch đang mặc bộ đồ thoải mái thường nhật đứng trước mặt mình, thần sắc của anh tỏ ra bình thản.
Ngay lập tức cô cười tít mắt lại, tay cô đón lấy ly cafe Americano lạnh rồi cười nói: “Cám ơn chú út nhé.”
Nói xong cô liền dịch người sang một bên để cho Diệp Tu Bạch ngồi.
Đãi ngộ này quả đúng là không cùng đẳng cấp với Alice lúc trước.
Còn Alice khi nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy vô cùng ấm ức bĩu môi.
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương liền cười ra hiệu bằng tay với cô, kết quả là nụ cười còn chưa kịp tắt thì một bàn tay lớn đã bóp lấy mặt cô xoay lại.
Ngay sau đó cô liền đối mặt với một đôi mắt phượng với biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Diệp Sơ Dương: “……?”
Diệp Tu Bạch cong khoé miệng lên, lãnh đạm nói: “Sao cậu lại cười với cô ta vui vẻ như vậy?”
Diệp Sơ Dương: “…….” Đây
là ghen đấy à?
Đã vậy lại còn đường đột tới mức cô không kịp phòng bị.
Hơn nữa là cô mới cười với người ta một cái mà đã ghen rồi, thế nếu chú út nhà cô mà nhìn thấy cảnh Alice lúc này cứ bám rịt vào cô thì há chẳng phải sửng cồ lên sao?
Cậu thiếu niên giật giật khóe miệng rồi đưa tay đập vào cái bàn tay lớn vẫn đang bóp lấy mặt mình, sắc mặt không chút biểu cảm nói: “Cháu đang thể hiện rõ tâm ý với cô ấy đấy.”
Lời cô vừa dứt, người đàn ông khi nghe thấy mấy lời vớ vẩn nên nhóc con nhà mình nói xong liền chau mày lại.
Thế nhưng Diệp Sơ Dương lại chẳng cho anh cơ hội chất vấn, chỉ áp sát vào anh khẽ cười nói: “Cháu nói với cô ấy là cháu thích đàn ông, vì vậy nên muốn cháu một lòng một dạ với cô ta thì e là hết cơ hội rồi. Nhưng mà cháu một lòng một dạ với chú.”
Diệp Tu Bạch: “……”
Anh coi như là đã phát hiện ra rồi.
Lúc trước toàn là tên nhóc con nhà anh khen bản lĩnh nói những lời tình tứ của anh lợi hại, nhưng bây giờ Diệp Tu Bạch cũng phải cảm thán từ đáy lòng rằng thực ra người lợi hại phải là tên nhóc con nhà anh mới đúng.
Chỉ nói một câu đơn giản như vậy thôi mà ngay lập tức khiến anh rũ bỏ sạch những cái tâm trạng kỳ quái trong lòng.
Người đàn ông có chút bất lực cong môi lên, anh đưa tay ra vỗ vỗ vào đầu tên nhóc con nhà mình rồi khẽ nói: “Uống cafe cho tỉnh táo đi, lát nữa lúc quay quảng cáo nói không chừng cô ta sẽ dựa sát sạt vào cậu đấy.”
Nghe thấy câu này, Diệp Sơ Dương quả thực là không nhịn nổi, bật hỏi thành tiếng: “Cháu nói này chú út, có phải chú biết cái gì rồi không?”