Lương Thanh Bình xuất thân từng là đệ tử của Huyền Môn nên những thứ ngày thường tiếp xúc đều khiến ông ta tin vào nhân quả luân hồi.
Vì vậy nên khi cảm nhận được rằng cảm giác mà Diệp Sơ Dương đem lại cho tông ta vô cùng giống với Diệp Sơ thì hắn mới đột nhiên hét lên hai chữ “Diệp Sơ” để hòng chứng minh.
Điểm này trong lòng Diệp Sơ Dương biết rất rõ.
Nếu ngày hôm nay đứng tại nơi này không phải Lương Thanh Bình mà là sư huynh của cô thì e là chẳng cần phải thăm dò mà ngay lập tức có thể nhận ra cô.
Diệp Sơ Dương ngẫm nghĩ, đáy mắt lộ ra sự giễu cợt.
Sau đó, thần sắc của cô bình thản như là chẳng nhìn ra cái gì rồi cùng Diệp Tu Bạch rời khỏi vị trí của pháo đài.
Lương Thanh Bình đứng im tại chỗ, thần sắc của ông ta lúc này lại càng thâm trầm hơn khi nãy.
Đúng lúc này, Mạt Đình Xuyên lạnh lùng nhìn ông ta một cái rồi giải thích: “Vị vừa nãy là Cửu thiếu nhà họ Diệp, e là Lương đại sư nhận nhầm người rồi.” Nói xong, anh ngập ngừng một lúc rồi lại nói tiếp: “Chi bằng bây giờ Lương đại sư theo tôi về quân bộ đi? Chúng ta nói chuyện tử tế về vấn đề của Tề Anh?”
Nói câu này, Mạt Đình Xuyên tỏ ra vô cùng ung dung, sau đó những người quen thuộc với anh mới biết được khí thế kiên định trong mắt anh.
Tuy Lương Thanh Bình không quen với Mạt Đình Xuyên nhưng ở tình cảnh này~~~
Mạt Đình Xuyên đứng ở trước mặt, bốn bề xung quanh đều là người của quân đội.
Dẫu rằng ông ta không đồng ý đi cùng đối phương thì e là cũng sẽ bị người của Mạt Đình Xuyên ấn đầu xuống giải về căn cứ quân sự.
Lương Thanh Bình khẽ rủa một tiếng~~
Một đám lưu manh.
*
Bởi việc của pháo đài đã giao hết cho Mạt Đình Xuyên và lúc trước Diệp Sơ Dương cũng đã xác định quay “Mong Em Của Nhiều Năm Sau Vẫn Rực Rỡ” với Ôn Phi Vũ nên cô và Diệp Tu Bạch không tiếp tục ở lại thành phố W nữa mà quay về Đế Đô vào ngay ngày hôm sau.
Trên máy bay, Diệp Tu Bạch nhìn Diệp Sơ Dương đang gục lên cái thứ được vẽ như là Quỷ Hoạ Phù đặt trên bàn ăn mà bất giác chau mày lại.
Coi như là anh cũng đã nhìn ra được rồi.
Dẫu tên nhóc con nhà anh trước mặt Mạt Đình Xuyên nói là sẽ không giúp đỡ nhưng lúc này rõ ràng đang suy ngẫm về vấn đề của
pháo đài kia.
Người đàn ông trầm mặc nhìn chữ như rồng bay phượng múa kia, nghĩ một hồi vẫn quyết định mở miệng hỏi: “Tại sao không giúp Mạt Đình Xuyên?”
“Chẳng phải nói là cháu không có pháp khí bên người đó sao.” Cậu thiếu niên sau khi nghe người đàn ông hỏi liền nghiêng đầu nhướng mày với đối phương, ánh mắt lộ vẻ tinh nghịch gian xảo.
Vốn dĩ Diệp Tu Bạch cũng không tin vào lời nói của tên nhóc con nhà mình nhưng bây giờ nhìn thấy biểu cảm của hắn, anh lại càng thêm khẳng định rằng cái gọi là không có pháp khí chỉ là dùng để lừa tên ngốc Mạt Đình Xuyên mà thôi.
Diệp Tu Bạch đưa tay bóp lấy ấn đường, không biết vì sao cảm thấy nực cười: “Hù tôi à? Cậu còn chưa đủ trình đâu.”
Nghe câu này, Diệp Sơ Dương mới xua xua tay: “Cháu sẽ không giúp chính phủ làm việc đâu.”
“Cậu là giúp người vô tội của thành phố W.” Diệp Tu Bạch trầm mặc một hồi rồi đột nhiên nói.
Thực ra câu nói này của Diệp Tu Bạch chẳng có gì sai.
Vốn dĩ là Diệp Sơ Dương đang giúp những cư dân của thành phố W.
Dù gì thì sát khí của Tề Anh không phải va chạm với người của chính phủ. Hơn nữa nếu thành phố W thật sự dính đòn thì người bị thương nhất định cũng là dân chúng bình thường.
Đám người của chính phủ sẽ chẳng có chút tổn thất nào.
Diệp Sơ Dương hiểu ý của Diệp Tu Bạch, cô cúi đầu nhìn thứ trong tay mình rồi vẫn uể oải nói: “Chú nói không sai, vì vậy nên cháu không đem tất cả hy vọng đặt lên người Lương Thanh Bình.”
Cũng bởi biết rằng Lương Thanh Bình rốt cuộc là người thế nào nên bây giờ cô vẫn đang nghĩ phương án giải quyết.
Diệp Sơ Dương nhếch mép lên chế giễu, động tác trên tay vẫn không hề dừng lại.
Nhìn thấy dáng vẻ này của tên nhóc con nhà mình, Diệp Tu Bạch mím môi không nói thêm gì nữa.