"Sơ Dương cũng vừa tới sao? Cùng vào chứ?" Hà Khâm hỏi.
Nghe xong, Diệp Sơ Dương rất nể mặt gật đầu, sánh bước cùng Hà Khâm vào trong trường.
Người quản lý của hai người cũng đi đằng sau.
Dọc đường đi, Hà Khâm đều cùng Diệp Sơ Dương trò chuyện.
Với việc này, Diệp Sơ Dương chỉ có một suy nghĩ...
Đoàn Kiệt chỉ nói với cô rằng Hà Khâm là người không tồi, nhưng không nói với cô đối phương là người lắm lời!
Thiếu niên cạn lời, khóe miệng co giật, cảm thấy khá buồn cười.
Đi chừng mười lăm phút, hai người cuối cùng cũng tới được phòng họp.
Đạo diễn và biên kịch của đoàn làm phim "Mong Em Của Nhiều Năm Sau Vẫn Rực Rỡ" đều đã đợi sẵn ở phòng họp. Chỉ có điều khi Diệp Sơ Dương đẩy cửa phòng họp liền cảm thấy bầu không khí của phòng họp có phần kì quái.
Vừa nhìn qua đã thấy Nhiễm Giai Hàm và Trình Tử Giai đang ngồi đối diện, Nhiễm Giai Hàm cúi đầu nhìn kịch bản trong tay, Trình Tử Giai đang xem điện thoại. Người quản lý của hai người lần lượt ngồi ở vị trí bên cạnh, thần sắc lạnh lùng như thể sắp đóng băng.
Đạo diễn và biên kịch người này nhìn người kia, cuối cùng cũng không nói gì.
Cảnh tượng hiện tại tới kẻ ngốc cũng biết là có điều bất ổn.
Diệp Sơ Dương và Hà Khâm liền đưa mắt nhìn nhau sau đó Hà Khâm bước vào đánh vỡ sự im lặng của căn phòng, chào hỏi đạo diễn và biên kịch.
Nghe vậy Đạo Diễn liền kích động đứng dậy.
Diệp Sơ Dương thấy vậy nghĩ thầm nếu như không phải hiện trường có nhiều người, đạo diễn lại sợ mất mắt, chắc bây giờ đã kích động quỳ xuống trước mặt Hà Khâm rồi.
"Ôi, các cậu cuối cùng cũng đã tới, chúng ta mau thảo luận việc bấm máy nào." nói xong, đạo diễn vội vàng vẫy tay gọi Diệp Sơ Dương và Hà Khâm, niềm hi vọng trong mắt khiến hai người bọn họ không nỡ từ chối.
Làm đạo diễn tới mức độ này đúng là rất lợi hại.
Diệp Sơ Dương bật cười lắc đầu sau đó dẫn Đoàn Kiệt tới ngồi xuống bên cạnh Nhiễm Giai Hàm.
Cô gái vốn đang đọc kịch
bản thấy bên cạnh có người ngồi xuống liền ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện chính là Diệp Cửu thiếu mà Ôn thiếu của bọn họ nói, Nhiễm Giai Hàm lập tức trở nên luống cuống không biết có nên chào hay không.
Lúc này, Diệp Sơ Dương thấy vậy liền mỉm cười.
"Sao vậy, mới mấy ngày không gặp, chị Giai Hàm đã không nhận ra tôi sao?"
Diệp Sơ Dương vốn định gọi thẳng tên Nhiễm Giai Hàm nhưng nghĩ lại ở đây còn có những người khác, ít nhiều cũng phải chú ý tới hình tượng, vì thế liền buột miệng gọi ba từ "chị Giai Hàm".
Khi thiếu niên gọi "chị Giai Hàm" vẫn vô cùng bình tĩnh, có điều Nhiễm Giai Hàm thì cảm thấy vô cùng áp lực.
Có câu áp lực núi đè quả là không sai.
Được người thừa kế của nhà họ Diệp gọi là chị, Nhiễm Giai Hàm thậm chí còn cảm thấy vô cùng hốt hoảng.
Cô gái trẻ tuổi lặng lẽ một lát mới nói: "Sơ Dương khách sáo quá."
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền xua tay: "Đừng khách sáo!" dù gì gọi một tiếng chị cũng chả thiệt thòi gì.
Nhiễm Giai Hàm: "..."
Bên này Nhiễm Giai Hàm và Diệp Sơ Dương đang trò chuyện, Trình Tử Nhai ngồi đối diện liền nhướng mày, sắc mặt lạnh nhạt liền thay đổi, mỉm cười rạng rỡ nhìn Diệp Sơ Dương và Nhiễm Giai Hàm, sau đó lại cười hỏi: "Chị Giai Hàm và Sơ Dương quen biết sao? Đúng là bất ngờ."
Diệp Sơ Dương khẽ liếc nhìn cô gái trước mặt, khóe miệng hơi cong lên.