Thế là, Mạt Đình Xuyên đứng tại chỗ đợi liền nhìn thấy Diệp Tu Bạch mặc áo vest màu đen thần sắc lạnh nhạt bước về phía mình.
Ánh mắt người đàn ông rất lạnh lùng, cứ thể bước thẳng tới trước mặt Mạt Đình Xuyên.
Mạt Đình Xuyên đứng đó vốn dĩ đã rất nổi bật rồi, xung quanh có vô số các cô gái thi thoảng lại liếc nhìn anh. Kết quả giờ đây lại có thêm một Diệp Tu Bạch?
Hai người tướng mạo xuất chúng, khí chất xuất chúng khí thế xuất chúng đứng cạnh nhau, đúng là tuyệt sát!
Nhưng đáng tiếc cả hai đều không quan tâm tới ánh mắt của người xung quanh.
Mạt Đình Xuyên vừa nhìn thấy Diệp Tu Bạch liền lập tức nhíu mày.
"Chỉ mình cậu thôi à? Thằng nhóc nhà cậu đâu?"
Phản ứng này của Mạt Đình Xuyên không có gì lạ cả, bởi lần này anh ra sân bay là để đón Diệp Sơ Dương. Nhưng người xuất hiện trước mặt anh lại không phải là Diệp Sơ Dương mà là Diệp Tu Bạch.
Như vậy thì có tác dụng gì chứ?
Mạt Đình Xuyên nghĩ gì đó, ánh mắt nhìn Diệp Tu Bạch lại càng trở nên chê bai.
Diệp Tu Bạch: "...?" Chê bai anh?
Diệp Tu Bạch cho biết, anh còn chưa bắt đầu chê bai tên đần độn Mạt Đình Xuyên này đâu.
Người đàn ông lạnh lùng nhìn đối phương một cái, giọng nói không hề che giấu sự mỉa mai rõ rệt: "Tiểu Cửu là diễn viên, cậu đứng đó đợi cậu ta là muốn cả thế giới này biết rằng cậu ta tới thành phố W à?"
Mạt Đình Xuyên: "..."
Ờ, là vậy sao?
Mạt Đình Xuyên chớp chớp mắt hỏi: "Vậy cậu ta đi đâu rồi?"
"Đợi ngoài sân bay." Vứt lại một câu xong, Diệp Tu Bạch liền đi lướt qua đối phương.
Thấy vậy, Mạt Đình Xuyên biết mình đuối lý cũng không nói gì thêm nữa, đi theo sau Diệp Tu Bạch ra khỏi sảnh sân bay.
***
Mấy phút sau, Diệp Tu Bạch và Mạt Đình Xuyên liền ngồi lên xe, cũng đúng trong lúc này, thiếu niên mặc áo khoác màu đen nhanh chóng tới bên cạnh chiếc xe Hummer quân dụng, nhanh chóng dứt khoát mở cửa xe sau đó chui vào.
Thiếu niên ngồi bên cạnh Diệp Tu Bạch, sắc mặt không cảm xúc kéo khẩu trang trên mặt xuống, dáng
vẻ lọt vào gương chiếu hậu, bắt gặp ánh mắt của Mạt Đình Xuyên, thiếu niên khóe miệng co giật, có chút rầu rĩ đề nghị: "Mạt thiếu tướng, tôi kịch liệt yêu cầu sau này anh bớt phô trương một chút, tôi không muốn sau khi phóng viên bóc trần việc tôi trúng đạn bị thương lại bị quân đội các người mời đi uống trà."
Nói tới mấy chữ này, ánh mắt Diệp Sơ Dương vô cùng bất lực.
Đối với việc này, Mạt Đình Xuyên cũng rất bối rối hắng giọng một tiếng.
Thực ra câu nói của Diệp Sơ Dương cũng không hề có gì bất ổn.
Mạt Đình Xuyên cũng biết thời gian vừa qua Diệp Sơ Dương gặp phải hàng loạt vấn đề, khi đó anh còn đi xin lỗi nữa.
Mạt Đình Xuyên lúng túng xoa mũi, sau đó lên tiếng: "Xin lỗi Diệp Cửu thiếu nhé, sau này tôi sẽ chú ý, hôm nay vất vả cho cậu rồi."
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền xua tay: "Vất vả thì không có gì, Mạt thiếu tướng nói đùa rồi." Nói xong Diệp Sơ Dương cũng không xoắn mãi vấn đề này nữa, chỉ nhíu mày nói: "Mạt thiếu tướng, lúc trước anh nói rằng tối hôm trước, ở thành phố W lại xuất hiện một tia sáng đỏ?"
"Đúng vậy." Mạt Đình Xuyên gật đầu, "Diệp Cửu thiếu đừng lo lắng, tôi đã sai người điều tra rồi, tia sáng đỏ đó bắt nguồn từ thứ ở bên dưới tháp pháo."
Dứt lời Mạt Đình Xuyên lại nói tiếp: "Đúng rồi Diệp Cửu thiếu, tổ phong thủy của chính phủ sau khi nghe nói việc của cậu đã cho người tới, hi vọng có thể gặp mặt cậu. Bây giờ đang đợi ở tháp pháo."