Khi nói câu này, ánh mắt Hà Khâm không hề giấu vẻ ngờ vực.
Đúng là rất ngờ vực.
Nói thực sự anh không hiểu tại sao Diệp Sơ Dương lại nói ra lời như vậy.
Hà Khâm ngẫm nghĩ liền hỏi: "Lẽ nào Sơ Dương cậu thực sự đã giúp cô ta tìm được đường đi cho tương lai rồi sao?"
Diệp Sơ Dương: "... Anh nghĩ nhiều rồi, khi đó tôi còn không lo nổi cho mình. Làm gì có tâm tư đi lo chuyện người khác?"
Hà Khâm: "... Ồ." Nói cũng đúng.
Có điều vậy thì càng lạ rồi, Diệp Sơ Dương tự dưng sao lại nói ra câu nói nước đôi như vậy.
Diệp Sơ Dương thấy Hà Khâm tò mò muốn chết đi được như vậy, sau khi bật cười một tiếng, cũng không định giấu hai người trước mặt, xòe hai tay tỏ vẻ rầu rĩ nói: "Ai bảo Diệp đại sư tôi biết xem bói chứ."
Hà Khâm: "...?"
Nhiễm Giai Hàm: "..." Diệp Cửu thiếu, cậu nghiêm túc chứ?
Sau một hồi trầm ngâm, Hà Khâm và Nhiễm Giai Hàm liền đưa mắt nhìn nhau, không ai nói gì cả. Ánh mắt hai người đều toát lên ý...
Lót dép ngồi hóng cậu nói nhăng nói cuội vài câu.
Diệp Sơ Dương: "... Tôi đang nghiêm túc trần thuật một sự thật."
Nghe vậy, Hà Khâm im lặng một lát rồi chỉ vào mũi mình hỏi: "Vậy Diệp đại sư chi bằng hãy xem cho tôi một quẻ?"
"Anh muốn xem gì? Quá khứ trước đây hay là tương lai?" Diệp Sơ Dương đổi một tư thế khác ngồi trên sofa, hỏi một câu rất có dáng dấp tổng tài bá đạo.
"Tương lai tôi không thể lập tức kiểm chứng được, vì thế Diệp đại sư hãy xem cho tôi một quẻ xem tôi từng hẹn hò với mấy cô bạn gái?"
Diệp Sơ Dương: "..."
Nhiễm Giai Hàm: "..."
Trầm ngâm giây lát Diệp Sơ Dương mới xoa cằm cảm khái một câu: "Nói nghiêm túc anh có hứng thú gọi điện cho vợ anh để cô ấy nghe luôn thể không?"
Hà Khâm: "... Việc này không cần đầu." Có điều nếu như gọi điện thật chắc cũng chả sao.
Hà Khâm gãi cằm đang định nói gì thì kết quả ngay giây sau nghe thấy
giọng nói vô cùng cảm khái của thiếu niên vang lên: "Thực sự không cần sao? Tôi cho rằng vợ anh nếu biết cô ấy là mối tình đầu của anh chắc sẽ rất vui đấy."
Hà Khâm: "... Ôi trời, sao cậu biết mối tình đầu của tôi là vợ tôi?"
Diệp Sơ Dương: "Đã bảo tôi là Diệp đại sư mà anh cứ không tin."
Nói xong câu này, thiếu niên lại nửa như cười đùa liếc nhìn anh, sau đó vỗ vai Hà Khâm đang ngây người, nửa như cảm khái nửa như nhắc nhở: "Tuần tới đây anh hãy thường xuyên liên hệ với vợ mình, sẽ có niềm vui bất ngờ đang đợi anh đấy!"
Vừa dứt lời, Hà Khâm vẫn còn chưa hồi thần sau ngạc nhiên và bất ngờ, kết quả thiếu niên đã phủi mông đi thẳng.
Giương mắt nhìn bóng lưng thiếu niên biến mất trước mặt, Hà Khâm chớp chớp mắt không dám tin, sau đó anh quay sang nhìn Nhiễm Giai Hàm bên cạnh hỏi nhỏ: "Chị Giai Hàm, chị thấy lời Sơ Dương nói có đáng tin không?"
Nhiễm Giai Hàm nghe vậy bỗng nhớ tới trước đây Ôn Phi Vũ hình như có nói với cô việc Diệp Sơ Dương từng bày sạp xem bói.
Còn nói Diệp Sơ Dương cứu mạng anh ta.
Bây giờ nghĩ lại, Diệp Sơ Dương hình như đều nói thật cả.
Thế là Nhiễm Giai Hàm liền gật đầu với Hà Khâm, giọng nói dịu nhẹ: "Tôi thấy có thể tin tưởng được. Hơn nữa việc này không có điểm gì đặc biệt cả, chỉ là có niềm vui bất ngờ sắp tới, cùng lắm là không có niềm vui nào cả, tin hay không tin là tùy cậu thôi."