Tuy Diệp Sơ Dương nói vậy, nhưng bọn họ biết rõ những chuyện như thế tuyệt đối không bao giờ xảy ra.
Tạ Linh Tê sớm bị vòng nghề này vấy bẩn rồi.
Nghệ sĩ như Hà Khâm hiện giờ thật hiếm thấy.
"Vậy không thành vấn đề, lúc đó tôi dắt anh theo. Vừa vặn để em ấy quen biết thêm nhiều người."
"Được." Hà Khâm vội đồng ý.
*
Bởi vì đoàn người Diệp Sơ Dương được nghỉ phép một tuần lễ, nên Diệp Sơ Dương trực tiếp trở về căn hộ của mình.
Nhưng lần này Diệp Tu Bạch không có ở nhà.
Đáng lẽ ra đã lâu lắm rồi anh ta không ở nhà.
Nghe nói lại đi chơi gay với Lục Cảnh Hoành rồi, nhưng hình như lần này có dắt theo Mạt Đình Xuyên chơi trò tay ba. Vì vậy, Diệp Sơ Dương hơi bất mãn, cho đến khi Túc Thất bên cạnh luôn miệng thề thốt…
Tam gia của bọn họ tuyệt đối không cắm sừng cho Cửu thiếu đâu.
Diệp Sơ Dương mới yên tâm.
Nhưng mà, tuy quãng thời gian này không có mặt của Diệp Tu Bạch, nhưng ngày tháng trôi qua của Diệp Sơ Dương dường như cũng không được thoải mái đi xíu nào.
Chủ yếu thời gian gần đây Bách Minh Nguyệt hay gọi điện làm phiền cô.
Và, Bách Minh Nguyệt gọi điện cho cô, nhưng Diệp Sơ Dương xem như chưa nghe thấy chuyện gì. Cuối cùng, Bách Minh Nguyệt thật sự hết cách, trực tiếp tìm đến căn hộ Diệp Sơ Dương đang ở.
Có trời mới biết được khoảnh khắc Diệp Sơ Dương mở cánh cửa lớn của căn hộ nhà mình, trong lòng phức tạp biết bao nhiêu.
Quả nhiên, những bà mẹ thể loại này cô vẫn không cách nào trốn thoát.
Nghe vậy, trên mặt Diệp Sơ Dương để lộ thần sắc bất lực, cô vút mi tâm rồi nói: "Mẹ, sao mẹ đến đây vậy?"
Thái độ và giọng điệu của Diệp Sơ Dương cực kì hờ hững, và biểu cảm của Bách Minh Nguyệt cũng cực kì khó coi.
Người phụ nữ mặc bộ đồ nghiêm chỉnh xuất hiện trước mặt Diệp Sơ Dương, khuôn mặt được trang điểm cực kì tinh tế, chắc vừa từ công ty đi ra.
Bách Minh Nguyệt cứ thế nhìn lấy cô, đáy mắt bộc lộ thoáng qua nhưng dễ bắt gặp được sự bực mình, bà cau mày hỏi: "Sao
mẹ gọi điện cho con mà con không bắt máy?"
Ồ, quả nhiên đến hỏi tội.
Nhưng biểu cảm của Diệp Sơ Dương cực kì bình tĩnh, cô phủi tay với người phụ nữ trước mặt, sau đó đáp: "Mẹ gọi điện cho con sao? Thật ngại quá, con đang ngủ, không nghe thấy."
Nghe thế, Bách Minh Nguyệt tiếp tục cau mày.
Tuy không hiểu sao có cảm giác lời nói của Diệp Sơ Dương không được chân thật cho lắm, nhưng thoạt nghe lời giải thích này chẳng bắt bẻ được lỗi nào.
Vì vậy, dù trong lòng Bách Minh Nguyệt có tức giận ra sao đi chăng nữa, nhưng chỉ có thể nuốt cục tức xuống bụng.
Vài phút sau, Diệp Sơ Dương và Bách Minh Nguyệt ngồi đối diện trên chiếc ghế sofa.
Diệp Sơ Dương chẳng thèm nể mặt không hề rót lấy một ly nước. Nhưng tâm tư của Bách Minh Nguyệt dường như cũng không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, vì vậy không để ý đến điểm này.
Người phụ nữ mở miệng bèn nói: "Con trai, còn một tháng nữa là lễ trưởng thành của con, con chuẩn bị ra sao rồi?"
Bỗng nghe được câu hỏi như vậy, Diệp Sơ Dương lập tức ngơ ngác.
Cô luôn quên ngày sinh nhật của mình, hình như trước kia vẫn chưa chạm ngưỡng mười tám, vừa sang năm mới đã đầy mười tám tuổi sao?
Cho nên, Bách Minh Nguyệt đến đây để hỏi chuyện thừa kế hay sao?
Cô im lặng một hồi, cuối cùng trả lời vô cùng tùy tiện: "Vậy đi, dù sao thì những chuyện này cũng giao cho chú út, con bận đóng phim. Nếu mẹ muốn tìm hiểu, đi hỏi trực tiếp chú út đi?"
Bách Minh Nguyệt: "..."