Ý của câu này rất rõ ràng.
Lư Vãn Phong không nuôi móng tay nhưng vẫn cào khuôn mặt mình thành ra như vậy.
Có chút móng tay thôi mà cũng cào ra được vết sâu như vậy~~~
Thật sự là Diệp Sơ Dương cảm thấy hơi bất ngờ.
Cậu thiếu niên nhướng mày rồi lãnh đạm hỏi: “Tuy là anh Triệu tìm tôi tới nhưng tôi vẫn muốn hỏi tiền bối một câu. Chị thật sự muốn thay đổi tình trạng hiện nay của mình chứ?”
Nói xong, cô ngập ngừng rồi lại nói tiếp: “Nếu muốn thì chị phải nói hết tất cả những bí mật của mình cho tôi. Nếu chị không muốn thì không cần thiết nữa.”
Câu nói này của Diệp Sơ Dương nghe thì có vẻ hơi ép người quá đáng, nhưng trên thực thế thì quả thật không sai.
Nếu đến ngay cả những việc gì chị từng làm mà chị còn không biết thì giải quyết cái gì cơ chứ?
Cái gọi là bốc thuốc đúng bệnh không phải là tuỳ tiện nói bừa.
Diệp Sơ Dương nói xong liền im lặng ngồi trên ghế sofa đợi câu trả lời của đối phương.
Triệu Vũ Hành đứng bên cạnh nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của Diệp Sơ Dương rồi lại quay sang nhìn Lư Vãn Phong đang im lặng không nói gì, hàng lông mày của anh liền chau lại.
Cuối cùng, giọng nói trầm của anh cất lên: “Vãn Phong à, đứng trước sinh mệnh thì những chuyện này đều không quan trọng nữa.”
“Không, anh Triệu, anh không hiểu được đâu.” Nghe thấy Triệu Vũ Hành nói vậy, Lư Vãn Phong vốn đang im lặng lập tức nở nụ cười vô cùng bất lực, ánh mắt cô lướt qua Diệp Sơ Dương ở bên cạnh rồi cười khổ nói: “Có những chuyện mà bản thân tôi không muốn nghĩ lại, bảo tôi nói ra thật sự là tôi không làm được.”
Bất kỳ ai cũng nhìn ra được Lư Vãn Phong lúc này vô cùng rối bời.
Nhưng mà~~~
So với khuôn mặt lo lắng của Triệu Vũ Hành, Diệp Sơ Dương lại vô cùng bình thản.
Lời nói cùng trạng thái lúc này của Lư Vãn Phong rõ ràng đang ẩn giấu một vài chuyện bất kham không muốn để người khác biết. Hoặc giả cũng có thể đưa ra một kết luận~~~
Những cái mà Lư Vãn Phong gặp phải lúc này có liên quan tới những chuyện cô ta làm trong quá khứ.
Vậy nên Diệp Sơ Dương cũng sẽ không khuyên cô ta.
Dù sao thì mỗi người đều có lựa chọn riêng của mình, mỗi người đều phải phải chịu trách nhiệm về lựa chọn của bản thân.
Im lặng một
hồi, Diệp Sơ Dương cũng không muốn lãng phí thời gian nữa: “Tiền bối à, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, chuyện này tôi không giúp được chị.”
Triệu Vũ Hành nghe vậy, hàng lông mày của anh càng nhíu lại chặt hơn.
Anh không chút nghĩ ngợi mà tức tối hét lên: “Lư Vãn Phong, rốt cuộc em có còn suy nghĩ không vậy? Những chuyện em làm lúc trước thì sửa đổi cứu vãn chẳng phải là được sao? Còn như em sống chết gì cũng không chịu mở mồm ý à? Chết rồi thì cũng chẳng còn gì nữa chứ đừng nói là cứu vãn những chuyện mà em từng làm.”
Triệu Vũ Hành thật sự tức giận.
Dường như trong suy nghĩ của Diệp Sơ Dương thì Triệu Vũ Hành là một người vô cùng dịu dàng. Tuy ở cùng với bọn họ trong đoàn làm phim “Hồi Sinh” lâu như vậy nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy anh tức tối như ngày hôm nay.
Nói thật lòng, bỗng nhiên lúc này Diệp Sơ Dương cảm thấy tò mò về mối quan hệ giữa Lư Vãn Phong và Triệu Vũ Hành rồi.
Diệp Sơ Dương ở đây đang nghĩ ngợi lung tung không biết là nghĩ cái gì, còn Lư Vãn Phong ở bên kia nghe Triệu Vũ Hành nói vậy thì chìm hẳn vào im lặng.
Không thể không thừa nhận rằng những lời mà Triệu Vũ Hành nói quả thực rất có lý.
Nếu như đến ngay bản thân cô ta cũng biết được có những chuyện đã làm sai thì che giấu những chuyện đó không phải là cách giải quyết tốt nhất.
Có lẽ, chỉ có xin lỗi, cứu vãn mới là căn bản.
Thế nhưng~~~
Những chuyện này thật sự có thể nói ra được sao?
Lư Vãn Phong mấp máy môi, cô đang định nói gì đó thì bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.