Tuy lúc đầu bản thân Lư Vãn Phong từ chối lời đề nghị của đối phương. Dù gì thì khi đó mọi suy nghĩ của cô đều đã sụp đổ, cô thật sự không còn hứng thú để nổi tiếng nữa.
Nhưng khi nghĩ lại thì đối phương nói cũng có lý lắm.
Chỉ cần cô trở nên nổi tiếng thì cô có thể làm rất nhiều chuyện. Lẽ nào khi đó cô còn sợ không đấu lại được Mã Triết hay sao?
Nghĩ vậy, Lư Vãn Phong liền nuôi tiểu quỷ.
Chỉ là chuyện này bị cô nhất thời quên mất.
Nghe xong những lời cô nói, Triệu Vũ Hành vốn không hiểu biết về những chuyện này im lặng trong giây lát rồi hỏi với biểu cảm vô cùng ngờ hoặc: “Thứ đó thật sự hữu dụng sao?”
“Có chứ.”
Người trả lời Triệu Vũ Hành không phải Lư Vãn Phong mà là Diệp Sơ Dương.
Ánh mắt cậu thiếu niên lướt qua người Lư Vãn Phong rồi khẽ cong môi: “Nếu tôi đoán không sai thì tiền bối có thể tới được địa vị này của ngày hôm nay đều là dựa vào việc nuôi tiểu quỷ phải không?”
Cô vừa dứt lời, khuôn mặt Lư Vãn Phong liền nở một nụ cười gượng gạo.
Sau đó, cô gật gật đầu trước ánh mắt âm trầm của Triệu Vũ Hành.
“Sơ Dương nói đúng lắm. Thực ra lúc đầu tôi cũng không tin đâu. Nhưng sau khi tôi nuôi tiểu quỷ thì mối làm ăn tìm đến tôi ngày càng nhiều hơn. Hơn nữa đều là những mối tốt.” Lư Vãn Phong nói xong lại tiếp tục nói: “Còn Mã Triết dường như cũng thay đổi khi thấy trạng thái và tình hình của tôi, thế là anh ta không ép tôi tiếp tục bán thân nữa.”
Đại thể sự tình là như vậy.
Lư Vãn Phong vì muốn báo thù nên nghe theo lời người khác nuôi tiểu quỷ.
Chỉ là~~~
Cái chuyện nuôi tiểu quỷ rất khó nói.
Ánh mắt Diệp Sơ Dương chợt loé lên rồi cô nói: “Thế nhưng bây giờ chị phát hiện ra rằng dẫu rằng bây giờ chị trở nên nổi tiếng rồi nhưng Mã Triết vẫn sống rất tốt. Còn bản thân chị lại trở nên không ổn.”
“Đúng vậy.” Lư Vãn Phong khẽ gật đầu.
“Nuôi tiểu quỷ sẽ bị quật lại.” Diệp Sơ Dương đứng lên khỏi sofa rồi lãnh đạm nói với Lư Vãn Phong: “Chị nuôi tiểu quỷ ở
đâu? Đưa tôi đi xem xem.”
“Được.”
Một phút sau, ba người Diệp Sơ Dương đã đứng ở hành lang.
Còn đối diện với bọn họ là Mã Triết đang bưng ba tách café.
Lúc này bốn người lại đụng độ.
Mã Triết cười nói với ba người họ: “Sao lại ra ngoài thế, tôi vừa mới bê café tới mà.”
Nghe vậy, Lư Vãn Phong cũng chẳng muốn nói nhiều: “Anh Mã à, anh đưa café cho tôi nhé. Tôi đưa anh Triệu và Sơ Dương đi tham quan phòng.”
“Cái này không ổn lắm…. em còn là một cô gái chưa chồng….”
Câu này của Mã Triết tuy không nói rõ ra nhưng đám người Diệp Sơ Dương đều hiểu ý của đối phương.
Ý là sợ hai người đàn ông sẽ làm gì Lư Vãn Phong.
Chỉ là~~~
Lư Vãn Phong nói: “Anh Mã cứ đùa, khuôn mặt này của em bây giờ làm gì có ai xuống tay được. Huống hồ, anh nghĩ là ai cũng như cái đám mà anh quen cứ thấy đàn bà là muốn làm chuyện bại hoại xã hội sao?”
Lư Vãn Phong ám chỉ tới những ông chủ lớn trong giới, những lãnh đạo cấp cao của các công ty từng ép cô lên giường.
Khuôn mặt Mã Triết nghe Lư Vãn Phong nói câu này liền lập tức biến sắc.
Có điều anh ta lập tức giật giật khóe miệng ngượng nghịu rồi thu hồi lại sắc mặt: “Vãn Phong à, em đang nói gì vậy. Phẩm hạnh của anh Triệu và Sơ Dương tất nhiên là anh rõ rồi. Chi bằng anh bê café vào trong cho em nhé?”
“Không cần đâu, đưa tôi là được.” Nói xong câu này, Lư Vãn Phong liền đưa tay ra đỡ lấy khay nước trên tay đối phương rồi dẫn hai người Diệp Sơ Dương vào phòng ngủ.”
Thấy cửa phòng ngủ đóng lại trước mắt, Mã Triết thầm rủa: “Con điếm thối tha!”