Đoàn làm phim mà Tạ Linh Tê giới thiệu dường như là một dự án lớn, bao nguyên cả trường phim chỉ để quay một cảnh của ngày hôm nay.
Diệp Sơ Dương thay một bộ trang phục thái giám.
Có lẽ do cô dung mạo nổi bật nên khi đạo diễn vừa nhìn thấy cô, hai mắt lập tức phát sáng, gọi liền Diệp Sơ Dương ra đứng sau lưng hoàng đế.
Như vậy, cơ hội lộ diện của Diệp Sơ Dương sẽ lớn hơn rất nhiều.
Trong đám đông, Tạ Linh Tê mặc trang phục cung nữ ngang ngực màu trắng ngước mắt nhìn thiếu niên đang đứng trên lầu cao. Cho dù trên người cô mặc trang phục đóng phim rẻ tiền nhưng cảm giác còn hơn cả hoàng đế mặc long bào màu vàng.
Dường như Diệp Sơ Dương mới là người nắm quyền thiên hạ.
Ánh mắt Tạ Linh Tê vụt lấp lánh, khóe miệng bỗng nhiên gượng cười.
Sau nửa giờ tiếng, mọi nhân viên đều đã vào vị trí, bắt đầu quay.
Tạ Linh Tê quỳ dưới đất, không hiểu tại sao lại có cảm giác xót xa...
Rõ ràng chỉ là quỳ người trong cảnh quay nhưng lòng kiêu ngạo của cả đời mình như thể đã mất hết khi quỳ lạy.
Lúc này cô không kìm lòng được liền ngẩng đầu, ánh mắt lại nhìn lên lầu cao.
Thiếu niên hơi cúi người, cúi đầu, nhìn như đang cung kính đứng sau hoàng đế.
"Cut! Quần chúng kia! Cô đang làm gì vậy?"
Một tiếng quát giận dữ vang lên lập tức ngắt quãng dòng suy nghĩ của Tạ Linh Tê. Cô giật mình quay đầu lại, chỉ thấy đạo diễn hầm hầm giận dữ nhìn mình. Thấy vậy sắc mặt cô tái nhợt.
"Xin lỗi đạo diễn, tôi sẽ điều chỉnh lại ngay!" Tạ Linh Tê nắm chặt vạt áo, sắc mặt tái mét, thần sắc căng thẳng, vội vàng xin lỗi.
Cô sợ đạo diễn tức giận, đuổi cô ra khỏi phim trường.
Trên thực tế, đạo diễn còn định nói gì nữa nhưng phó đạo diễn đứng bên cạnh bật cười ngăn ông ta lại. Hai người thì thầm to nhỏ gì đó, cuối cùng đạo diễn đành để mọi người diễn lại một lượt.
Sau khi quay xong cảnh này, Diệp Sơ Dương thay bộ đồ thái giám ra bước tới bên cạnh Tạ Linh Tê.
Cô phủi nhẹ trang phục, ngoái đầu hỏi:
"Bây giờ đi lĩnh tiền sao?"
Những diễn viên quần chúng như họ đều là diễn xong là đi lĩnh tiền.
"Ừ!" Tạ Linh Tê trả lời một tiếng, đang định về theo Diệp Sơ Dương, vừa hay bên cạnh có một người bước tới.
Diệp Sơ Dương và Tạ Linh Tê đều biết người này...
Đó là trợ lý bên cạnh phó đạo diễn.
Trợ lý không buồn nhìn Diệp Sơ Dương, bước thẳng tới trước mặt Tạ Linh Tê, ánh mắt ẩn ý: "Cô gái, đạo diễn Trương muốn mời cô ăn tối, không biết cô có đồng ý không?"
Mời ăn cơm?
Diệp Sơ Dương đứng bên cạnh nheo mắt lại.
Nói thì có vẻ hay lắm nhưng người trong giới ai chả biết điều đó có nghĩa là gì.
Nói thẳng ra là đã ưng ý Tạ Linh Tê.
Diệp Sơ Dương quay đầu nhìn Tạ Linh Tê, chỉ thấy đối phương tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng chỉ suy nghĩ vài giây cô liền mỉm cười gật đầu, "được đạo diễn Trương yêu mến là vinh hạnh của tôi."
"Cô biết vậy thì tốt, vậy tôi sẽ đi nói với đạo diễn Trương một tiếng, cô đợi ở đây một lát." Trợ lý thấy Tạ Linh Tê biết điều như vậy, nụ cười trên môi càng trở nên rõ ràng hơn.
Thấy vậy, Tạ Linh Tê cũng mỉm cười đoan trang: "Vâng, làm phiền anh."
Có được đáp án mà mình mong muốn, trợ lý liền quay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng đó, Tạ Linh Tê liền cúi đầu bật cười, cô nói: "Diệp Tử, cuối cùng tôi cũng biến thành người giống Hạng Kỳ Kỳ."
Nghe thấy vậy, trong mắt Diệp Sơ Dương ánh qua một tia sáng: "Tại sao không đợi, có lẽ qua vài ngày nữa chị sẽ nhận được bất ngờ ngoài mong đợi."
"Tôi không đợi được nữa." Tạ Linh Tê mỉm cười nhìn cô.