Nghe vậy Diệp Sơ Dương liền dừng bước.
Người thiếu niên thư thái dựa vào tường, sau đó liền mỉm cười với cô gái trang điểm rất kĩ lưỡng trước mặt: "Chị Trình nói đùa rồi, tôi đâu cần chuộc tội, tôi dẫn cậu tôi tới thăm quan bệnh viện, sau này chị cũng sẽ có thể gặp cậu ấy ở đây."
"Ồ? Anh ấy là bác sĩ sao?"
"Cũng có thể coi là vậy." Nói xong Diệp Sơ Dương cũng không muốn phí lời thêm với Trình Tử Giai, quay lưng rời khỏi.
Còn Trình Tử Giai vẫn đứng tại chỗ nheo mắt nhìn theo bước chân nhàn tản của Diệp Sơ Dương rời đi.
Sau khi nhìn hồi lâu cô ta mới từ từ nhếch môi mỉm cười sau đó gõ cửa phòng làm việc.
Trong phòng làm việc.
Bác sĩ trẻ tuổi nhìn cô gái xinh đẹp khá quen thuộc xuất hiện trước mắt, nhíu mày ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng biết người này là ai.
Ồ, đây không phải là nữ diễn viên rất nổi tiếng trong showbiz sao?
Thế là bác sĩ liền mỉm cười hỏi: "Chào cô, cho hỏi cô không được khỏe ở đâu?"
Nghe vậy Trình Tử Giai liền lắc đầu: "Không phải, hôm nay tôi tới gặp bác sĩ là có việc muốn nhờ."
"Xin cứ nói."
"Tôi muốn chuyển viện cho thiếu niên Vu Thư Á ở phòng bệnh khu 15, không biết bác sĩ có thể đồng ý không." Trình Tử Giai vừa nói vừa lấy thông tin của Vu Thư Á trên điện thoại đưa tới trước mặt bác sĩ: "Vu Thư Á là em trai của bạn tôi, thời gian trước bạn tôi gặp bất trắc qua đời. Vì thế tôi thay cô ấy chăm sóc em trai, nhưng thời gian này tôi không thể tới đây được nên muốn chuyển viện cho cậu ấy, tìm bệnh viện ở gần chỗ tôi hơn để tiếp tục khám bệnh làm phẫu thuật."
Thoáng nghe qua, những gì Trình Tử Giai nói dường như không có gì bất ổn.
Nhưng nếu nghĩ kĩ...
E rằng không phải đang nói đùa.
Vị bác sĩ trẻ tuổi đang mỉm cười nghe đối phương nói xong dường như không cần nghĩ ngợi nhiều, nụ cười lập tức biến mất.
Anh nói: "Cô gái, đầu tiên tôi phải nói rõ với cô một điểm, bệnh viện của chúng tôi không có người bệnh
này. Thứ hai, những triệu chứng nặng như cậu ta thì căn bản không thể chuyển viện, nếu không sẽ là không tôn trọng người bệnh."
Bất ngờ nghe thấy bác sĩ nói vậy, Trình Tử Giai lập tức thậm chí không kịp phản ứng gì.
Sự chú ý của cô ta dồn hết vào nửa đầu câu nói.
Cô ta nhíu mày hỏi: "Bác sĩ vừa nói gì cơ? Bệnh viện các người không có bệnh nhân này?"
"Đúng vậy." Dứt lời bác sĩ liền quay người đi, lấy ghi chép nằm viện, tìm kiếm bệnh nhân Vu Thư Á ngay trước mặt Trình Tử Giai.
Sau khi lật tìm hồi lâu, bác sĩ liền tỏ vẻ xin lỗi nhìn Trình Tử Giai: "Hay là cô tự tìm đi?"
Trình Tử Giai: "..."
Ngẫm nghĩ hai phút, Trình Tử Giai bất ngờ nói: "Bác sĩ, tôi không biết thiếu niên vừa rồi nói gì với anh nhưng tôi muốn nói với anh rằng, Vu Thư Á là em trai của người bạn thân nhất của tôi, tôi nhất định phải có trách nhiệm với cậu ấy."
"Cô gái, có phải cô hiểu nhầm gì không? Thiếu niên vừa rồi là cháu ngoại của tiến sĩ y dược học mà bệnh viện chúng tôi đặc biệt mời về, cậu ấy tơi cậu mình tới trao đổi về việc tới bệnh viện làm việc."
Bác sĩ vừa nói vừa đưa tài liệu bộ phận nằm viện trong tay ra.
"Tôi có thể hiểu sự lo lắng của cô nhưng bệnh viện chúng tôi thực sự không có người này. Nếu như cô vẫn không còn không tin vậy thì cô tự tìm đi."
Trình Tử Giai: "..."
Không có người này?
Vậy người cô gặp hai ngày trước là người hay ma?