Phía bên kia, Diệp Sơ Dương sau khi rời khỏi bệnh viện liền ngồi xe tới chợ đen ở gần đó.
Chợ đen ở Đế Đô có thể nói rằng rất nổi tiếng.
Ở chợ đen cái gì cũng có. Chỉ cần bạn muốn, không gì là chủ hàng không tìm được.
Vì thế có rất nhiều người tới đây để tìm một số món đồ kì quái, giống như súng ống, la bàn...
Khi Diệp Sơ Dương tới chợ đen thì cũng đã chập choạng tối, chợ đen buổi chiều tà nhìn có vẻ tối tăm hơn, hơn nữa người cũng trở nên ít hơn.
Không hề ồn ào như ban ngày.
Đứng ở góc phố nhìn qua, gần như tất cả mọi người bán đều chỉ là bày một sạp hàng nhỏ, sau đó ngồi xếp bằng trên mặt đất đợi khách hàng ghé tới.
Diệp Sơ Dương đi một vòng trong chợ đêm, nhìn thấy rất nhiều thứ mới lạ, thậm chí cả đầu lâu cũng có.
Cho dù cô không hề biết cái đầu lâu đó dùng để làm gì.
Sau khi đi một vòng vẫn không thể tìm được thứ mình cẩn, cô liền nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng khi cô định đi lại một lượt nữa để đề phòng vừa rồi mình có bỏ sót thứ gì đó thì kết quả là có người vỗ nhẹ một cái lên vai cô.
Cô quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông đội một chiếc mũ màu đen to tướng, người đàn ông này có ngũ quan thanh tú, để một chòm râu nhỏ, sau khi nhìn vào mắt Diệp Sơ Dương liền cười tít mắt nói: "Anh bạn nhỏ, cậu tới đây là muốn mua gì sao? Nói cho anh biết, nhà anh cái gì cũng có."
Anh chàng tự xưng là anh trước mặt Diệp Sơ Dương nói xong câu này liền chỉnh trang lại y phục, nhìn dáng vẻ hình như muốn tỏ ra nghiêm túc hơn.
Có điều trên thực tế, Diệp Sơ Dương cho rằng khí chất của một con người sờ sờ ra đó, cho dù cố gắng ra vẻ cũng vô dụng thôi.
Điển hình chính là anh chàng trước
mắt này.
Anh ta đội mũ, mặc một chiếc áo khoác dài sắc màu sặc sỡ có phần luộm thuộm, khí chất nhìn có vẻ vô cùng không đứng đắn.
Diệp Sơ Dương lặng lẽ một lát cuối cùng cũng lựa chọn bỏ qua từ "anh", sau đó mới nói: "Vì thế nhà anh có mực son và giấy vàng không?"
"Mực son và giấy vàng?" Bất ngờ nghe thấy hai danh từ này, người đàn ông có vẻ rất kinh ngạc.
Mực son thực ra chính là chu sa.
Giấy vàng là chỉ giấy dùng để vẽ bùa.
Thông thường người có thể nói ra hai từ như vậy đại khái đều là người có chút ít bản lĩnh.
Người đàn ông kia nghiêng đầu nhìn thiếu niên trước mắt, trầm ngâm một hồi mới gật đầu nói: "Có, có, chú em theo tôi đi xem có được không? Đồ nhà tôi chắc chắn là đồ tốt nhất."
"Nếu đã vậy thì hãy đi xem thôi." Nói xong Diệp Sơ Dương liền giơ tay ra hiệu cho người đàn ông kia, sau đó đi theo sau lưng anh ta.
Cửa tiệm mà người đàn ông nói nằm ở một góc rất khuất nẻo, nếu như không có người trước mặt dẫn đường e là Diệp Sơ Dơng cũng không phát hiện ra nơi này.
Vừa rồi khi cô còn đi lòng vòng cũng đã bỏ qua mất cửa tiệm ở góc này.
"Đó, đây chính là cửa tiệm của tôi. Xin giới thiệu trước, tôi họ Chu, cậu có thể gọi tôi là anh Chu." Anh Chu gỡ chiếc mũ to tướng trên đầu xuống, ngay lập tức mái tóc dài phiêu dật sắc màu sặc sỡ liền buông xuống.
Chói lóa mắt Diệp Sơ Dương.
Cô trầm ngâm nhìn mái tóc rực rỡ đó, không biết nên nói gì nữa.
Thậm chí quên cả chào hỏi.