Nói thực lòng, tâm trạng của Diệp Sơ Dương lúc này phức tạp tới mức không thể phức tạp hơn.
Cô cũng coi như là đã phát hiện ra tâm tư của anh Chu đây không thể đoán dựa theo tâm tư của người thường.
Một bao tải giấy vàng và mực soi này cô phải dùng tới ngày tháng năm nào đây?
Nghĩ một lát Diệp Sơ Dương liền quyết định mình cứ biết ý một chút thì hơn, thế là cô liền lắc đầu với anh Chu, vẻ mặt có chút rầu rĩ: "Anh không cần cho tôi nhiều vậy đâu, tôi dùng không hết."
"Nhưng ở chỗ tôi có rất nhiều." Anh Chu thấy vẻ mặt Diệp Sơ Dương như vậy liền xoa cằm quay đầu nhìn thằng nhóc đang đứng bên cạnh chân mình, cuối cùng vẫn nghiêm túc nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ đích thân lái xe chở cậu về tận nhà. Cậu không cần phải lo không xách nổi đâu."
Diệp Sơ Dương: "..." Việc này là then chốt sao?
Cuối cùng, Diệp Sơ Dương thực sự không thể lay chuyển được anh Chu.
Một giờ sau, Diệp Sơ Dương ngồi trên chiếc Santana của anh Chu tới số 9 Cảnh Uyển.
Khi dừng xe ở ngoài cửa, sắc mặt anh Chu vô cùng phức tạp.
Anh trầm ngâm nhìn Diệp Sơ Dương, miệng há hốc, sau cùng chỉ thốt được một câu: "Sớm biết cậu thực sự lắm tiền tới vậy tôi nên thu tiền. Một tờ giấy vàng một trăm tệ, một cục mực son hai trăm tệ, mau trả tiền đây. Dùng Alipay hay wechat chuyển tiền đều được cả."
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền bật cười một tiếng, mở cửa xe, người thư thái dựa vào cửa xe sau đó cười nói: "Xin lỗi, muộn rồi."
Sau khi nói xong câu này, Diệp Sơ Dương liền đi vòng ra sau xe mở cốp xe ra, một tay xách một bao tải to tường tới trước mặt anh Chu: "Cám ơn nhé."
"A, không cần khách khí." Nói xong, anh Chu đợi tới khi bóng Diệp Sơ Dương khuất khỏi tầm mắt mới lái một chiếc xe Santana cũ mèm rời đi.
Mặc dù phát hiện ra rằng Diệp Sơ Dương thực sự rất nhiều tiền, hoàn toàn có thể trả
tiền cho hai bao tải bảo bối kia nhưng tâm tình anh Chu vẫn rất vui vẻ.
Bởi không có việc gì có thể sánh bằng em trai anh.
Anh Chu về tới chợ đen đã là việc của một tiếng đồng hồ sau. Anh mở cửa cửa tiệm liền nhìn thấy em trai mình đang bò toài trên bàn cầm bút chì vẽ gì đó.
Anh Chu ghé sát lại, phát hiện thứ Chu Tử An đang vẻ... anh nhìn không hiểu.
Anh Chủ: "... Em à, em đang vẽ gì vậy?"
"Bùa trận." Chu Tử An không ngẩng đầu nói.
Anh Chu: "Vậy tại sao không giống với những thứ trước đây em vẽ."
Chu Tử An: "Cái này là sư phụ để lại cho em, cao cấp hơn."
Ồ.
Xem ra sư phụ này đúng là không tìm nhầm người.
Anh Chu hài lòng gật đầu, chỉ có điều khi nhìn thấy bút chì và giấy nháp của Chu Tử An, anh liền nhíu mày: "Anh nói em nghe, thực ra em không cần phải tiết kiệm vậy đâu, dù gì nhà mình đầy rẫy mấy thứ linh tinh này, em không cần tiết kiệm tiền cho anh đâu."
Nói xong anh Chu lại xách một bao tải từ trên tầng hai xuống đặt trước mặt em trai mình: "Dùng hết lại nói với anh."
Chu Tử An: "..."
***
Tối ngày hôm đó, Diệp Sơ Dương liền dùng mực son chấm nước vẽ tám tờ bùa trận.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi dặn dò Hà Khâm một tiếng cô liền tới thẳng bệnh viện.
Trong một phòng bệnh ở khu 16, Vu Thư Á và Bách Việt Phong đang ngồi nói chuyện gì đó vô cùng thú vị. Hai người đang nói rất hứng khởi dường như không chú ý tới sự xuất hiện của Diệp Sơ Dương.